TEEN9X A10 THPT LEXOAY
Chào mừng tất cả các bạn đến với diễn đàn lớp a10 THPT LEXOAY va tat ca TEEN 9X VIET NAM. Hãy đăng kí làm thành viên để được hưởng đầy đủ các quyền hạn của mình. Ban Quản Trị diễn đàn khuyến khích các bạn tham gia đóng góp ý kiến xây dựng diễn đàn. Xin chân thành cảm ơn!
Vì sự trong sáng của tiếng Việt, hãy gõ chữ Việt có dấu.
TEEN9X A10 THPT LEXOAY
Chào mừng tất cả các bạn đến với diễn đàn lớp a10 THPT LEXOAY va tat ca TEEN 9X VIET NAM. Hãy đăng kí làm thành viên để được hưởng đầy đủ các quyền hạn của mình. Ban Quản Trị diễn đàn khuyến khích các bạn tham gia đóng góp ý kiến xây dựng diễn đàn. Xin chân thành cảm ơn!
Vì sự trong sáng của tiếng Việt, hãy gõ chữ Việt có dấu.
TEEN9X A10 THPT LEXOAY
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

TEEN9X A10 THPT LEXOAY

TEEN9X A10 THPT LEXOAY
 
Trang ChínhLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập
Latest topics
» [Chém v1.0] Cùng đua top
Không Anh Thì Không Ai Khác I_icon_minitime2012-08-29, 05:48 by Boykute1102

» [SHOW PIC] Girl 10a10 [2011-2014]
Không Anh Thì Không Ai Khác I_icon_minitime2012-08-19, 07:15 by windowsky.AS

» EM GIỜ ĐÂY (phần tiếp''viên đá nhỏ-HẢI BĂNG)
Không Anh Thì Không Ai Khác I_icon_minitime2012-08-18, 08:26 by ngantron

» Phong trào tẩy chayhàng Trung Quốc lan rộng
Không Anh Thì Không Ai Khác I_icon_minitime2012-08-16, 18:13 by Boykute1102

» Hiện tượng sao băng đẹp nhất trong năm
Không Anh Thì Không Ai Khác I_icon_minitime2012-08-07, 17:16 by Boykute1102

» Cô Gái Việt Có Cái Tên Dài Độc Nhất VôNhị
Không Anh Thì Không Ai Khác I_icon_minitime2012-08-07, 11:34 by Boykute1102

» Cách Gấp Trái tim Có Cánh Bằng Tiền
Không Anh Thì Không Ai Khác I_icon_minitime2012-08-07, 11:30 by Boykute1102

» Đọc đi mà khóc,hay lắm đó
Không Anh Thì Không Ai Khác I_icon_minitime2012-08-05, 13:36 by Boykute1102

» Tâm sự của ma và quỷ
Không Anh Thì Không Ai Khác I_icon_minitime2012-08-01, 23:47 by namdo_kool

» Không Anh Thì Không Ai Khác
Không Anh Thì Không Ai Khác I_icon_minitime2012-08-01, 19:50 by Boykute1102

» Nhóm thanh niên mang dao kiếm hỗn chiến, nhiều người nguy kịch
Không Anh Thì Không Ai Khác I_icon_minitime2012-08-01, 08:26 by Boykute1102

» Nữ sinh chết thảm khi về gần tới nhà
Không Anh Thì Không Ai Khác I_icon_minitime2012-08-01, 06:19 by Boykute1102

» 10tác hại của việc thức khuya
Không Anh Thì Không Ai Khác I_icon_minitime2012-07-31, 16:38 by Boykute1102

» Thư giãn với những khoảnh khắc hài hước khó đỡ
Không Anh Thì Không Ai Khác I_icon_minitime2012-07-31, 16:31 by Boykute1102

» ĐÚNG! EM CHỈ CẦN TIỀN...!!!
Không Anh Thì Không Ai Khác I_icon_minitime2012-07-31, 16:24 by Boykute1102


|

Không Anh Thì Không Ai Khác

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
2012-08-01, 17:27
namdo_kool
Binh nhì

Cấp bậc thành viên
Danh vọng:
3%/1000%

Tài năng:%/100%

Liên lạc

Thông tin thành viên
» Tổng số bài gửi : 3
» Points : 7
» được cảm ơn : 0
» Join date : 21/07/2012
» Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Không Anh Thì Không Ai Khác


Tôi không thể đếm được đã bao nhiêu ngày kể từ khi Tùng Anh xa tôi. Nhưng tôi biết, chỉ vừa mới đây thôi, có lẽ do quá nhớ hoặc quá nuối tiếc những tháng ngày chúng tôi đã trải qua mà tôi vẫn cố gắng không chấp nhận sự thật rằng anh ấy đã lên máy bay và cách xa tôi hàng nghìn kilomet. Paris hoa lệ...

Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ vì một người con trai mà phải "phá giá" bản thân đến kịch sàn như vậy.
Cũng đáng... Tùng Anh là "người của công chúng", mọi cô gái đều muốn có anh ấy. Suất học bổng toàn phần sang Pháp là do anh tự kiếm được. Trước khi lên đường du học, anh đã làm quản lý kinh doanh một mạng lưới bán hàng đa cấp ở tuổi 19, hát cực hay và chơi piano cực đỉnh, biết nấu ăn, thậm chí khá ngon. Thế nào? Hình mẫu lý tưởng chưa? Vậy thì tại sao anh "từng" là của tôi? Đừng thắc mắc, chính tôi cũng đang đập đầu bồm bộp vào tường mà vẫn chưa có câu trả lời đây.
Đôi khi tôi đứng lặng trước gương hàng giờ liền, nhìn mình một lượt rồi cười nhạt :
- Mình mà không xấu thì cũng... xinh phết ấy chứ.
Hài hước, nhỉ? Biết vậy, nên tôi vẫn tự an ủi, rằng: "Người đàn bà tầm thường mới cần nhiều nhan sắc bởi người đàn ông tầm thường dùng mắt nhiều hơn trái tim". Thực ra, không phải tôi mờ nhạt, tôi cũng là tác giả của một số truyện ngắn với một số lượng đông đảo những người yêu mến, có chút cá tính dở hơi cộng một cái đầu khá nhiều suy nghĩ kiểu lộn ruột... Chỉ là do Tùng Anh quá chói lóa, khiến tôi phần nào nhòe nhoẹt khi đi bên anh ấy mà thôi.

Tôi ghét cái cách những đứa con gái khác vây lấy anh ấy hỏi han, trò chuyện khi chúng tôi đang hẹn hò. Giống như tôi chẳng hề tồn tại bên cạnh anh hay vô hình, đại loại là như vậy. Chẳng những thế, anh còn tươi cười hớn hở bắt chuyện lại nhiệt tình khiến tôi trở nên vô duyên và thừa thãi kinh khủng. Cho đến lúc họ bỏ đi, tôi ấm ức, hậm hực thì anh ôn tồn giải thích:
- Phải giữ hình tượng em ạ, anh là người kinh doanh mà. Toàn mấy đứa cấp dưới của anh đấy.
Anh có vẻ luôn tự hào về bản thân. Tôi cũng tự hào vì anh.

Khi đó tôi đang là sinh viên năm thứ nhất, còn anh thậm chí bỏ một năm thi đại học để đầu tư cho công việc và chuyến du học đã nắm chắc trong tay. Tôi chẳng nhớ được chúng tôi đã đến với nhau như thế nào, tự nhiên lắm. Nhưng có lẽ, điều khiến Tùng Anh bị cuốn hút chính là sự khác người của tôi...

***

Đó là một buổi chiều đầy nắng và... không có gió... Trong khi dòng người đang cố chen chúc nhau, nhích lên từng bước và mặt ai cũng như mặt tôi: cau có, khó chịu. Thì một "thằng" Liberty xanh ngọc ngớ ngẩn vượt lên trước tôi, cứ vừa đi, vừa bóp phanh đột ngột. Ban đầu tôi chỉ cười thầm và nghĩ: "Chắc thanh niên này mới được mẹ mua xe nên đi đứng manh động".

Cho đến lúc dòng người đã thưa bớt, nếu di chuyển từ từ thì vẫn có thể đi đều và đoạn đường sẽ chẳng mấy chốc mà thông thoáng. Nhưng không, "thằng" Liberty vẫn lập lờ trước mặt tôi một cách lỳ lợm. Tôi sốt ruột bấm còi inh ỏi thì nó quay lại nhìn tôi, toe toét. Mặt tôi bỗng đần thối, rồi ngay lập tức, các nơ-ron thần kinh của tôi hoạt động hết tốc độ:
- Hiểu! Thằng này đang trêu ngươi mình đây mà!

Tôi bực mình, đi chậm lại, khi giữa hai chúng tôi có một khoảng cách an toàn, vừa đủ, thì tôi bất ngờ vọt lên, áp sát, vỉa đầu "thằng" Liberty bằng một cú "tráng trứng" điệu nghệ. Tôi đoán là nó có giật mình, loạng choạng. Vì sau đó nhìn qua gương chiếu hậu, tôi thấy nó đã cách xa mình một đoạn dài. Đến lượt tôi cười thầm đắc thắng:
- Này thì đùa với Ninja Rùa...

Nào ngờ chưa đầy một phút sau, nó lại lao lên, lần này chạy song song với tôi, dai như đỉa. Tôi giảm tốc, nó cũng giảm tốc, tôi tăng tốc, nó cũng tăng tốc, tôi phanh, nó cũng phanh mà tôi ga, nó cũng ga. Cứ thế, nó đuổi theo tôi gần hai cây số. Đường nào vắng, tôi cứ 50, 60 mà vít, nó cũng chẳng kém tôi một giây.

Mải nhờn với nó, tôi không để ý đến đoạn đèn đỏ, ngang nhiên phóng qua. Lập tức hai đồng chí giao thông áo vàng rực rỡ như màu nắng ban mai hùng hổ xông tới, chĩa thẳng cây gậy đen trắng về phía tôi tuýt còi tưởng văng nước bọt. Tôi giật thót mình, mồ hôi vã ra như tắm, thề có cụ "Các Mác" và "Bác kính yêu" rằng từ hồi biết đi xe máy tới giờ, tôi chưa bao giờ bị tấp vào lề như thế này. Thôi thì bố ở nhà đã dặn:
- Công an là bạn của dân con ạ! Có bắt thì cũng đừng chạy, xuống nộp phạt.
Đến bây giờ tôi mới thấy thấm thía, người lớn chẳng bao giờ sai, họa chăng là do họ... chưa kịp đúng.

Hai đồng chí giơ tay chào tôi rất lịch sự, cất giọng :
- Chị có biết chị đã vi phạm luật an toàn giao thông gì không?
Tôi mếu máo:
- Dạ cháu biết ạ!
Hai đồng chí mỉm cười trìu mến:
- Vậy chị muốn nộp phạt hay muốn giữ xe?
- Dạ cho cháu nộp phạt...



Tôi thấy nước mắt sắp tuôn ra dào dạt. Quả thực hôm nay trong người chỉ còn đúng số tiền đủ cho bữa tối. Sinh viên, cuối tháng, "ương" chưa được nhận, ăn mỳ tôm sống cả tuần, xăng xuống gần vạch đỏ, tiền điện thoại còn chẳng có mà gọi về nhà cầu cứu nữa là nộp phạt với chả giữ xe. Mặt tôi lộ rõ vẻ lo sợ và phần nào đó... đau khổ. Lại càng cuống lên khi nhận thấy vẻ mặt hai bác "sự" bắt đầu sốt ruột, nóng mắt và đã tắt nụ cười...

Đang khốn khổ khốn nạn thì sau lưng tôi, một giọng nói ấm áp chợt vang lên:
- Hai chú thông cảm ạ! Em cháu mới ở quê lên, cưỡi trâu quen rồi, lần đầu đi đường Hà Nộinên hơi "ngáo". Hai chú cho cháu nộp phạt thay em cháu.
Tôi ngỡ ngàng, há hốc mồm, tưởng vừa lạc vào vườn cổ tích và "thằng Liberty dở hơi" lại giống như hoàng tử bạch mã cứu tôi thoát khỏi hai "mụ phù thủy" áo vàng. Hai đồng chí giao thông bật cười vì câu xỉa xói tôi của nó, rồi dịu dàng:
- Vượt đèn đỏ, phạt bốn trăm, lần sau rút kinh nghiệm nhé!
- Vâng.
Nó nhanh nhẹn rút ví.
- Mời anh ký vào biên lai này.
- Vâng.

Sống lưng tôi lạnh toát. Không hiểu sao mặt tôi cứ đờ ra, đứng yên bất động. Sau vài thủ tục giao dịch nhanh gọn, tôi thấy hai đồng chí giao thông một lần nữa giơ tay chào, "thằng Liberty" cũng đưa tay chào lại như thật. Tôi bỗng ngẩn ngơ, chẳng biết nên cảm ơn hay nên gào vào mặt nó nữa. Nó từ từ bước về phía tôi, đưa mắt dò xét một lượt rồi bật cười châm chọc:
- Muốn chết à?
- Thế đấy tưởng đây thích sống à?
Tôi cay cú vặn lại.
- Còn non và xanh lắm!

Nó lắc lắc đầu ra cái vẻ ta đây đầy mình kinh nghiệm, ngứa mắt. Tôi lặng im, không dám cãi. Dù sao cũng là do tôi hiếu thắng, lại bất cẩn nên mới gây ra hậu quả khiến... nó phải gánh chịu, tôi cảm thấy to tiếng với nó lúc này quả là một hành động "bất nghĩa" và vô ơn. Như cũng chẳng muốn làm khó cho tôi, nó vào thẳng vấn đề:
- Thế bây giờ thanh toán như nào nhỉ?

Tôi rùng mình. Sinh viên, đứa nào chẳng bị tiền... vật? Cứ nghĩ đến cái cảnh tháng sau cũng đói rã rời và hùng hục làm thêm trả nợ, tôi lại thấy ruột gan quặn thắt từng hồi, trong khi tôi còn hàng trăm thứ tiền phải nộp, hàng tỷ việc cần phải chi tiêu. Rồi không để tôi vật vã với mớ cảm xúc lòng vòng lâu, nó đề nghị:
- Sang quán café bên kia ngồi thương lượng.

Mặt tôi ngắn tũn lại. Nó cư xử quái dị chưa từng thấy nhưng vô cùng "thâm hiểm", mỗi hành động của nó đều có mục đích và biết cách đẩy người ta vào trạng thái "không thể chối từ". Tôi thực sự khó mà làm trái lời nó vào lúc này, đành miễn cưỡng dắt xe lẽo đẽo theo sau nó...

Nó chọn chỗ ngồi gần cửa sổ, nơi có mấy chậu hoa tím nhỏ li ti treo lủng lẳng trên mái hiên, nên thơ khủng khiếp. Tôi ngập ngừng mãi, không dám ngồi xuống chiếc ghế đối diện nó, không phải tôi làm duyên làm dáng gì sất, mà tôi sợ phải đối mặt với thằng "thanh niên bí ẩn" đó. Tôi sợ nó lại bắt lỗi, rồi lại dồn tôi vào những tình thế khó xử tương tự. Chẳng hỏi tôi xem muốn uống gì, nó vẫy chị phục vụ:
- Cho em một nâu đá và một cam tươi.
Tôi vẫn lặng thinh, đưa mắt nhìn xa xăm, ngây thơ vô tội...

Nó bỗng lên tiếng:
- Tình hình là đằng ấy khai rõ tên tuổi, địa chỉ để tớ còn biết đường ghi sổ nào?
- Sổ gì?
Tôi giật mình.
- Sổ nợ
Nó nhăn nhở.
Tôi thở dài, khai một mạch không chớp mắt:
- Nguyễn Nhật Nguyên, sinh ngày 17 tháng 8 năm một nghìn chín trăm hồi đó... Sinh viên năm thứ nhất học viện Báo chí và Tuyên truyền khoa "Báo lá cải chuyên ngành bán báo dạo".

Nó hơi ngớ ra vì sự thay đổi thái độ đột ngột của tôi, làm tôi khấp khởi mừng thầm, tưởng đã ép được nó vào thế bị động. Chẳng ngờ, ít giây sau, nó nhoẻn miệng cười tinh quái:
- Trước cách mạng tháng 8, bố mẹ làm nghề gì? Địa bàn hoạt động ở đâu?
Tôi "đứng hình" toàn tập!

***

Sau lần gặp gỡ đó, tôi bắt đầu giữ liên lạc với Tùng Anh và thôi không gọi anh là "thằng Liberty ngớ ngẩn" nữa. Nghe có vẻ điên rồ nhưng tôi quyết tâm, bằng mọi giá sẽ trả lại cho anh số tiền nộp phạt ấy. Tôi không sống được trong cảm giác mắc nợ người khác. Và rồi, càng tiếp xúc tôi càng nhận ra: "Bạn có thể học hỏi khá nhiều điều hay ho ở một chàng trai Bảo Bình".

Tùng Anh cũng vậy, anh giống như cái TV với một kho tàng kiến thức đồ sộ. Từ kênh "MTV" đến "Thế giới động vật", thậm chí cả "Bản tin thời tiết" và "Bạn của nhà nông"... anh cũng "nhập" hết. Đôi khi tôi cảm tưởng không thể tìm ra một khiếm khuyết từ Tùng Anh, hoàn hảo và viên mãn tựa mặt trăng ngày rằm. Đâm ra tôi... tủi thân.

Chính tôi, khi hai đứa đã là một đôi, vẫn là đứa thường xuyên đòi chia tay vì cái lý do vớ vẩn nhất Trái đất: "Em cảm thấy không xứng với anh!". Những lúc ấy, Tùng Anh thường gắt um lên:
- Em vừa nói cái gì đấy? Em đang sống ở thời kỳ đồ đá à mà còn có những suy nghĩ tiêu cực, thiếu tiến bộ như thế? Em có bao giờ tự hỏi tại làm sao anh lại yêu em mà không phải người khác không?
- Em có...
Tôi yếu ớt gật đầu.
- Vì sao nào?
- Em mà biết thì em đã chẳng nói là em không xứng...
Tôi gần như bật khóc khi trả lời.
Anh im lặng thôi không cáu nhặng lên nữa, rồi kéo tôi vào lòng, thủ thỉ:
- Anh phải nhắc lại bao nhiêu lần nữa hả? Vì em hiểu anh, thế thôi. Em có cái nhìn như xuyên thấu tâm can người khác ấy. Em giống bông hoa nhỏ, cần anh che chở lắm, biết không? Anh chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình lớn lao như bây giờ cho đến khi gặp được em. Đừng quan trọng chuyện anh là ai, anh có những gì, bởi một người phi thường thì chỉ cần yêu một người bình thường mà thôi, anh muốn em hãy cứ là em khi ở bên anh. Ngày mới quen, em đâu có bi quan như thế này?

Tôi ngước lên nhìn anh, như con mèo run rẩy trong lòng bàn tay anh. Tùng Anh dịu dàng lau nước mắt cho tôi, hạ giọng:
- Từ nay cấm em đề cập lại vấn đề này một lần nữa. Anh không thích đâu.
Tôi gật đầu như cái máy, hạnh phúc tràn trề...
- Vậy anh sẽ yêu em bao lâu?
Tùng Anh cười hiền hậu, xoa đầu tôi nhè nhẹ:
- Rất lâu, người yêu ạ!
Tùng Anh là thế, luôn luôn bí hiểm. Có điều, tôi hiểu anh rất rõ. Tôi biết câu trả lời đó không hề mang tính chất khẳng định...

Mùa thu là khoảng thời gian chúng tôi yêu nhau sâu đậm nhất. Chính xác là cuối thu. Tôi thích ngồi sau xe anh, áp mặt vào bờ vai rộng, nồng nàn mùi nước hoa quý phái, át cả hương hoa sữa trên những con đường về đêm lung linh ánh đèn. Để nghe anh hát véo von: "Từng ánh mắt, nụ cười của em, cho anh quên đi nhọc nhằn. Niềm vui mỗi khi thấy em... Và anh sẽ hát, từ sâu tận nơi trái tim này, là người con gái đanh đá, đã in vào trong lòng anh...".

Anh chắc không biết, mặt tôi cũng đang đỏ bừng vì vui. Dứt hơi, anh quay lại tôi, hỏi hồn nhiên:
- Anh hát hay, em nhỉ?
- Vâng, hay lắm!
Tôi cố nín cười. Con trai Bảo Bình thích được nghe những lời tán dương từ người mình yêu nhưng không được sáo rỗng mà phải thật lòng... Ôm anh chặt hơn để rồi cảm nhận được nhịp đập cả hai trái tim đang hòa vào nhau, ấm áp lắm!

Bên cạnh Tùng Anh, không cần phải cao siêu, không cần phải thể hiện gì hết, chỉ cần ngoan ngoãn đóng vai một cô bé ham học hỏi. Anh có thể ngồi hàng giờ để giảng cho tôi thế nào là nhận thức cảm tính, thế nào là nhận thức lý tính, hay nói vanh vách về sự biến đổi khí hậu toàn cầu cũng như chủ nghĩa khủng bố quốc tế. Quan trọng là tôi biết tiếp thu hoặc cố gắng tiếp thu và tỏ ra hứng thú với những gì anh đang thể hiện.

Ít ai chịu đựng nổi tính tình kỳ cục của anh, họ khó mà hiểu được những kẻ chỉ sống bằng tương lai, thi thoảng mới quay về ghé thăm thực tại. Tôi chấp nhận hết. Bởi: "Những gì Bảo Bình nghĩ, nửa thế kỷ sau người khác mới hiểu được", tốt nhất hãy cứ để anh hành xử theo cách mình muốn, chỉ cần khi đã mệt nhoài, anh vẫn nhớ còn có tôi, là đủ...

Tùng Anh có nhiều cách biểu lộ tình cảm rất độc đáo. Mỗi hành động, cử chỉ, lời nói đều mang lại một bất ngờ nho nhỏ. Đó là ngày 20/10 của năm trước, chúng tôi cãi nhau một trận tơi bời. Tôi gào lên trong điện thoại:
- Tại sao phải bận vào ngày này chứ? Em đã hẹn với Chi và Quân cùng đi ăn tối nay. Anh muốn em trở thành con dở hơi đáng thương trong mắt họ phải không?
- Anh có muốn thế đâu nhưng công việc là công việc. Tối nay có buổi gặp mặt với các doanh nhân thành đạt và tập huấn kỹ năng cho cộng tác viên mới. Anh vắng mặt thì ai lo khâu tổ chức?
Tôi nức nở:
- Lúc nào anh chẳng có lý do chính đáng.
Tùng Anh dỗ dành:
- Ngoan nào. Em muốn chỉ năm nay hay nhiều năm sau nữa chúng ta vẫn được ngồi ăn tối cùng Chi và Quân vào ngày này?
- Anh đi đi!

Tôi cáu tiết, đùng đùng tắt máy, ném vèo điện thoại xuống gối, ôm mặt khóc tức tưởi. Bất hạnh chưa Vậy là công việc đã bắt cóc người tôi yêu mà tôi chẳng thể làm gì ngoài vật vã ăn vạ. Tùng Anh gọi lại, tôi nhất quyết không nghe. Chẳng lằng nhằng được lâu, anh còn phải lo giải quyết công việc, cũng đành để mặc tôi giận dỗi, khóc chán thì thôi. Tôi thua!

Ngủ thiếp đi vì mệt, lúc tỉnh dậy đã gần 9h tối, tôi lọ mọ định bụng sẽ ra ngoài mua cái gì đó ăn cho no vỡ bụng ra, xem ai đó có xót thương hay không. Bỗng điện thoại hiện số của Tùng Anh. Tôi lao đến, vồ lấy điện thoại như hổ thấy mồi, rồi bắt máy bằng cái giọng vờ ngái ngủ vô cùng giả tạo:
- Ưm... Làm sao?
- Em ra ngoài ban công đi.
- Không ra.
- Nhanh lên. Anh vừa bị tai nạn, đang đứng trước cửa nhà trọ em. Em không ra xem khi nào anh mất máu chết à?
- Cái gì?

Tôi bật dậy, chạy bổ ra mở cửa. Đập vào mắt tôi là quả bóng bay hình Hello Kitty được nối bởi một sợi dây dài, một đầu cố định vào viên gạch đỏ dưới đất, đang lơ lửng sát thành ban công. Tôi phì cười, đưa tay kéo tóm lấy quả bóng bay, phát hiện một mảnh giấy gấp làm tư treo kèm. Mấy dòng chữ như gà bới viết vội viết vàng:
"Anh biết chỉ có nói thế em mới chịu thò mặt ra nên đừng có dỗi anh nghe chưa? Xin lỗi công chúa, anh lại phải về công ty ngay, chưa xong việc. Hôm khác anh sẽ đền cho em một bữa spaghetti tự tay anh làm nhé. Anh yêu em lắm đấy...
P/s : Quà 20/10 của em, anh gửi cô chủ nhà, em tự xuống mà lấy. Hôn em".

Tôi vừa bực vừa buồn cười, vừa thương vừa giận, cứ nhăn nhó rồi lại tủm tỉm một mình. Tùng Anh "dị" từ tính cách đến những hành động. Cả cái việc tặng quà cũng không giống ai. Tự nhiên tôi thấy tim đập rộn ràng, rất lạ. Anh đang bận bịu trăm công nghìn việc, vẫn cố dành chút thời gian bày trò làm tôi vui…trong khi tôi chỉ biết nhõng nhẽo, chẳng bao giờ thông cảm cho anh. Tôi thấy mình có lỗi quá! Và đó là ngày 20/10 tôi hạnh phúc nhất trong đời.



Mùa hè là thời điểm chúng tôi bắt đầu rạn nứt. Giải thích theo khía cạnh vật lý thì cũng dễ hiểu. Mọi thứ khi gặp nhiệt độ cao sẽ nở ra, không nở được nữa thì phát nổ. Chúng tôi cãi cọ thường xuyên. Với Tùng Anh, vẫn là công việc. Với tôi, vẫn là cái tính trẻ con, cố chấp. Tùng Anh mải mê với mấy chương trình giới thiệu sản phẩm, với mấy talk show và triền miên với kế hoạch tìm người thay thế để anh yên tâm lên đường du học.

Còn tôi thấy những vấn đề đó quá vĩ mô so với một chàng trai 20 tuổi. Cảm giác mỗi ngày anh càng xa tôi thêm một chút vậy, hụt hẫng lắm! Tôi khóc nhiều hơn nhưng tuyệt nhiên không để anh biết, âm thầm thôi. Và cũng không hề đòi chia tay bởi có lần Tùng Anh nói với tôi:
- Em có hiểu ý nghĩa của những đường chỉ tay không?
- Nghe nói nhìn vào lòng bàn tay có thể đoán được vận mệnh, tương lai của mỗi người, phải không?Tôi ngây ngô hỏi lại.
Anh nắm tay tôi, dịu dàng:
- Anh không chắc nhưng nếu đúng như em nói, thì số phận đều nằm trong lòng bàn tay chúng ta. Vì vậy đừng bao giờ đổ lỗi cho số phận. Tất cả đều do ta tự tạo nên. Chủ yếu là cách mỗi người nắm giữ ra sao và dẫn dắt số phận mình đi đường nào mà thôi.

Tôi ghi nhớ lời anh dạy và cố gắng không làm điều gì để phải hối hận rồi ngụy biện do số phận. Chỉ có điều, tôi quá ích kỷ, lúc nào cũng muốn giữ anh cho riêng mình, không chia sẻ với bất cứ ai, kể cả công việc. Có lẽ điều đó khiến anh cảm thấy gò bó, phiền phức.

Những ngày cuối cùng anh còn ở Việt Nam, tôi tranh thủ và trân trọng từng giây phút hai đứa được bên nhau. Cứ nghĩ đến cảnh nay mai thôi, mỗi đứa một nơi và anh sẽ chẳng bên cạnh yêu thương, vỗ về nữa khiến tôi không biết bao nhiêu lần phải kìm nước mắt. Tối hôm đó, chúng tôi lang thang trên khắp những con đường quen thuộc, anh muốn giữ trong tim một hình ảnh Hà Nội thật thân thương. Tôi vòng tay ra phía trước, ôm anh thật chặt, chẳng muốn rời.

Đêm cuối tháng sáu, cái nóng vẫn hầm hập trên mặt đường như hờn giận, cơn gió thoảng qua không đủ làm nguội bớt nỗi ưu tư. Tôi còn bao điều muốn nói mà chẳng biết nên bắt đầu từ đâu. Bỗng, anh đặt bàn tay anh lên bàn tay tôi, ngập ngừng:
- Nguyên à... Chúng ta... chia tay nhé!
Tôi giật bắn mình, như có luồng điện chạy ngang người. Lắp bắp:
- Anh... anh vừa nói gì cơ?
Tùng Anh siết bàn tay tôi chặt hơn.
- Anh suy nghĩ kỹ rồi. Em không thể ở nhà đợi anh đằng đẵng từng ấy năm trời.
- Nhưng anh đã nói là em cần anh che chở?
Tôi bàng hoàng, lạc cả giọng.
- "Chính vì thế" - Tùng Anh nghẹn ngào - "Em cần có người khác thay anh yêu em. Thay anh chăm sóc em".
- Em không cần!
Tôi òa lên.
- Đừng cãi anh. Em trẻ con lắm!
- Nhưng em...
Anh ngắt lời tôi:
- Em còn chưa hiểu tính anh hả Nguyên?

Tôi cắn môi. Tôi hiểu anh chứ nhưng tôi không muốn chấp nhận sự thật rằng anh là con traiBảo Bình, dứt khoát và mạnh mẽ. Một khi anh đã quyết định điều gì thì có trời mới thay đổi được. Tôi phải làm sao đây? Làm sao đây? Cố níu kéo, khóc nấc lên:
- Xin anh... đừng...
Anh lắc đầu.
- Nghe lời anh đi.
Tôi nghe trong giọng nói của anh, có cái gì cương quyết lắm! Bất lực, nước mắt tôi đẫm vai áo anh. Và chúng tôi rời xa nhau như thế. Tôi không hề trách Tùng Anh, cũng không đau khổ. Chia tay không phải hết yêu, anh vì tôi cơ mà. Chỉ là tôi rất nhớ anh, điều đó khiến tôi buồn.

***

Hôm anh bay, tôi không có mặt. Tôi sợ mình sẽ làm điều gì đó ngu ngốc hoặc là sẽ "đau thương đến chết" mất. Ai cũng nghĩ tôi sẽ khóc một trận kinh thiên động địa, vật vã quằn quại, lằng nhằng dai dẳng đến hàng tháng trời như những cuộc tình cũ. Nhưng không... tôi chẳng thế. Tôi bình thản đến kinh ngạc, dù héo hon, tàn tạ và trong lòng quay quắt. Căn bản, tôi vẫn thầm nuôi hy vọng.

Đứa bạn xin cho tôi làm phục vụ ở một quán café của giới nghệ sĩ Hà Nội để tôi có dịp học hỏi kinh nghiệm và phát huy khả năng nhưng cái chính là nó muốn tôi không còn thời gian để nhớ nhung hay nghĩ ngợi linh tinh về Tùng Anh nữa. Ngày đầu tiên nhận việc, tôi không khỏi bỡ ngỡ. Quán nhỏ nhưng khá đông khách, được trang trí chủ yếu bằng những bức tranh trừu tượng trên tông màu đỏ rực rỡ. Tất cả đối với tôi đều mới lạ.

Chị chủ quán tận tình hướng dẫn tôi cách pha chế, bưng bê, cẩn thận dặn dò cả cách thưa gửi với khách, quả là không hề thừa. Tôi chăm chú lắng nghe, nuốt trọn từng lời chị chủ quán nói. Bỗng, tiếng chiếc chuông gió treo ở cửa ra vào reo lên leng keng... Một chàng trai cao lêu nghêu đẩy cửa bước vào, ném phịch cái ba lô to tướng xuống ghế, ngồi quạt lấy quạt để. Như muốn chứng tỏ với chị chủ rằng mình rất được việc, tôi nhanh nhẹn bước ra chỗ cậu ấy, tay cầm menu, miệng cười tươi rói:
- Anh dùng gì ạ?

Cậu ấy ngước lên nhìn tôi, mắt mở to, ngơ ngác. Tôi giật mình, tưởng mặt dính cái gì hay... cúc áo tuột. Vẫn còn đang lúng túng, mặt đỏ bừng, chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chợt quay lại thấy chị chủ ôm bụng cười ngặt nghẽo, tôi lại càng đâm lo. Lát sau, chị ấy lại gần, vỗ vai tôi nói nhỏ:
- Đây là Nhật Minh, cũng là nhân viên quán mình, em ạ! Hai đứa làm quen đi.
Rồi chị quay sang cậu bạn kia, nháy mắt:
- Minh giúp đỡ bạn nhé, nhân viên mới.

Ấn tượng đầu tiên của tôi về Nhật Minh là cậu ấy rất đẹp. Da trắng, mũi cao, đôi mắt sáng màu nâu nhàn nhạt. Và tôi đã mất ít nhất hai phút để trở lại trạng thái bình thường khi nhìn vào đôi mắt ấy. Chỉ có điều, Minh không hề cười. Cậu ấy chỉ gật đầu chào tôi, rồi lặng lẽ vào phòng thay đồng phục và bắt đầu làm việc.

Vài ngày sau, tôi bắt đầu quen dần công việc và mọi người trong quán. Nhật Minh cũng cởi mở với tôi hơn. Cậu ấy đã chịu cười mỗi lúc tôi làm trò gì đó ngô ngố như là trong giờ ăn trưa, lôi mấy chị nhân viên khác ra rẽ ngôi giữa, buộc tóc hai bên rồi phồng má trợn mắt chụp ảnh. Có lẽ tôi bắt đầu thân với Minh từ hôm phát hiện cả hai đứa đều thích chụp ảnh. Bởi Minh là một nhiếp ảnh gia nghiệp dư và vì cậu ấy thuộc cung Xử Nữ nên quan niệm về thẩm mỹ luôn tuyệt đối, những bức ảnh cậu ấy chụp đều có góc rất đẹp và vô cùng nghệ thuật.

Dễ nhận thấy ở một chàng trai Xử Nữ là ngoại hình khá bắt mắt, khuôn mặt lạnh lùng cùng thái độ khó ưa. Nhưng... đừng để những gì cậu ấy thể hiện đánh lừa các giác quan của bạn. Ấy là do chưa chạm đúng "long mạch" mà thôi. Càng tiếp xúc nhiều, càng thấy rõ một điều: Xử Nữ cô đơn và nhạy cảm khủng khiếp. Điều cậu ta sợ nhất không phải thiếu ăn thiếu mặc, mà sợ nhất là không có ai nghe mình nói. Xử Nữ một khi đã tìm được người thấu hiểu tâm hồn họ thì việc mất đi người đó quả là nỗi đau cực lớn. Nhật Minh không nằm ngoài số đó.

Khi đã trở thành bạn, Minh thường xuyên rủ tôi cùng đi chụp ảnh với hội nhiếp ảnh của cậu ấy, chúng tôi khá ăn ý trong mọi vấn đề. Dần dà, khoảng cách giữa hai đứa tự nhiên thu hẹp rất nhiều. Tôi nhận thấy trong Minh một trái tim ấm nóng bị bao phủ bởi vẻ ngoài thờ ơ, dày đặc. Cứ nhìn cái cách cậu ấy tỉ mẩn tưới từng chậu hoa, nâng niu từng chiếc lá hay lễ phép đưa tiền cho bà cụ ăn xin bằng cả hai tay thì biết. Hoặc mỗi lúc qua đường, cậu ấy vòng sang bên phải, rồi nắm tay tôi dắt đi, nói:
- Bám chắc vào, nhanh lên.
Tôi nhìn Minh, phì cười:
- Hà Nội sao phải vội?
Nhưng hành động đó khiến tôi thấy cảm kích. Cậu ấy làm như tôi là con nhóc học vỡ lòng và nếu không để mắt thì sẽ lạc ngay trong biển người mênh mông vậy.

Ở quán, Minh được hầu hết khách hàng quý mến vì cung cách phục vụ tốt và khả năng thẩm thấu nghệ thuật cao. Đặc biệt, Minh rất thân thiết với ông Trung - một họa sĩ nổi tiếng đã có tuổi, cũng là vị khách quen thuộc của quán này. Khi cậu ấy giới thiệu với ông Trung rằng tôi là một cây bút trẻ, có lối viết khá lạ và độc, ông nhìn tôi một lượt, bỗng thốt lên:
- Con có đôi mắt... sắc xảo quá!
Có vẻ chẳng liên quan, song lại vô cùng sâu xa...

Chuyện gì đến rồi cũng phải đến. Sau một thời gian để "lửa gần rơm", y như rằng nó sẽ "bén". Là một đêm gió lạnh đầu đông. Ca tối kết thúc lúc 11h như thường lệ, tôi thay đồng phục rồi lục đục chuẩn bị về. Minh vẫn cần cù làm tài xế không công cho tôi từ đợt ấy. Cái lạnh khiến cõi lòng người ta càng thêm tê tái và Tùng Anh xuất hiện trong những câu chuyện của tôi và Minh ngày một nhiều hơn. Cho đến khi tôi kể cho Minh về ngày chia tay, với đôi mắt đầy cảm xúc như tất cả chỉ vừa diễn ra ngày hôm qua thôi. Bỗng dưng Minh dừng xe, cậu ấy quay lại tôi, bất ngờ hỏi:
- Tùng Anh nói Nguyên cần có người thay anh ấy chăm sóc cho Nguyên sao?
- Ừ...
Tôi tròn xoe mắt trước thái độ kỳ lạ của Minh.
- "Thế thì... việc đó…" - cậu ấy gãi đầu gãi tai – "Minh làm được…"
Điều này chẳng khiến tôi bất ngờ, tôi có phải con ngốc đâu mà không nhận ra tình cảm của cậu ấy từ lâu.

Rồi thì trời biết, đất biết, con bạn thân tôi biết, cả quán biết, đến khách vào quán cũng biết. Minh không ngại tuyên bố và thể hiện tình cảm với tôi ở chỗ đông người. Ban đầu, tôi phân vân lắm, thực sự chưa bao giờ tôi nghĩ sẽ nhận lời ai khác kể từ khi Tùng Anh ra đi.

Con bạn thân thì cứ động viên:
- Mày đừng cố chấp như thế. Cuộc đời luôn có nhiều cơ hội, biết đâu mày đang bỏ qua cơ hội được yêu thương thực sự?
Tôi chả cần biết cơ hội gì, tôi chỉ thấy Minh rất tốt và kể cả không yêu thì trong lòng tôi, Minh cũng chiếm một vị trí khá lớn. Tôi đồng ý.

Minh không phải tuýp người bận rộn, cũng không có bộ óc siêu việt như Tùng Anh. Tôi ghét bị so sánh với người khác... nhưng tôi luôn không ngừng so sánh Nhật Minh với Tùng Anh. Nói thẳng ra, ngoài khuôn mặt đẹp thì cậu ấy không còn gì đặc biệt. Minh trượt đại học, vừa đi làm, vừa ôn thi, cậu ấy cũng chẳng có xe đẹp, chẳng nhiều tài cán, ăn nói chẳng có duyên... Bấy nhiêu đó thôi cũng đủ thấy cậu ấy thua kém Tùng Anh rất nhiều.

Cơ mà tôi lại yêu cái cách diễn đạt ngây ngô của Minh, giả dụ mỗi lúc hai đứa lượn lờ ngoài đường và tôi sẽ "phát" cái bài quen thuộc từ hồi yêu Tùng Anh:
- Minh ơi...
Tôi dài kéo giọng.
- Sao hả Nguyên? Không thấy anh đang tập trung chuyên môn à? Phân vân là anh lao vào giải phân cách đấy.
- Anh yêu em nhiều không?
Tôi nũng nịu.
- Lắm lắm...
- Vậy... anh sẽ yêu em bao lâu?
Tôi bồn chồn.
Minh khó khăn nhích lên từng tý một giữa dòng xe cộ dày đặc, trả lời không suy nghĩ:
- Khi nào Hà Nội hết tắc đường thì anh ngừng yêu em, hâm ạ.
Tôi cười mãn nguyện, cảm nhận được sự chân thành từ câu nói ấy.

Tôi yêu cả cái mùi cà phê phảng phất bám trên áo Minh sau mỗi ca làm, dù còn lâu mới "đủ tuổi" bằng Prada của Tùng Anh nhưng rất quyến rũ. Tôi yêu những tin nhắn bất chợt trong đêm: "Môi anh nhớ môi em" hay lúc đang trong giờ làm việc, tự dưng len lén chạy đến véo má một cái cho đỡ nhớ rồi biến mất... Ngộ nghĩnh vô cùng. Cứ thế, chúng tôi đưa nhau đi qua mùa đông giá lạnh, hết xuân êm đềm, để rồi đến hè cuồng nhiệt và thu mơn man lại về. Tình cảm không vì thời gian mà phai nhạt, song cũng chẳng mấy tiến triển, nó cứ phẳng lặng như mặt nước hồ Gươm vào những ngày không gợn gió. Có lẽ vì cả hai chúng tôi đều sống nội tâm, chủ yếu là hiểu nhau chứ không hề phô bày quá mức. Thú thực, nhiều lúc tôi cũng chán nhưng căn bản Minh quá đỗi mỏng manh khiến tôi không dám làm điều gì gây tổn thương cho cậu ấy.

Có lần, Minh đưa cho tôi một túi nhỏ đầy những quả màu xanh lóc nhóc mà cậu ấy nói là "táo mèo" của miền núi, bảo tôi ăn thử. Cắn miếng đầu tiên, mặt tôi co dúm lại, lưỡi chát xin xít vì cái vị vừa chua vừa đắng ấy. Tôi ném thẳng quả táo đang ăn dở xuống đất trước con mắt ngỡ ngàng của Minh và lao ra bàn lấy cốc nước tu ừng ực. Nhưng chỉ một lát sau, vị ngòn ngọt bắt đầu tan dần trên đầu lưỡi, lan xuống vòm họng và chạy từ từ lên não khiến cơ mặt tôi giãn ra rạng rỡ. Tôi reo lên:
- Kỳ diệu quá Minh ơi!
Minh nhìn tôi cười hiền hiền:
- Anh cứ sợ rằng em sẽ không thích.
Bất chợt, tôi nhận ra một điều: tình yêu cũng giống như quả táo mèo vậy, trải qua đắng cay rồi sẽ có ngọt ngào...

Đến một ngày... Ừ thì cụ thể là một ngày giữa của mùa thu mà dân gian vẫn gọi là Trung thu đấy, tôi ốm nằm nhà còn Minh phải vắt chân lên cổ mà làm việc bởi tôi nghỉ và quán vào ngày này đông khách khủng khiếp. Yahoo và Facebook im lìm, người ta đi chơi hết, có ai khốn nạn như tôi, lăn đùng ra ốm vào ngày này đâu? Đang thẫn thờ, vu vơ, ngẩn ngơ thì thật bất ngờ, màn hình rung lên tiếng "Buzz"... Tùng Anh.

Tôi bật hẳn dậy, dí sát mặt vào màn hình như chưa tin vào mắt mình. Tôi chỉ muốn hét lên rằng "anh đã ở đâu mà giờ này mới xuất hiện". Tôi muốn hét lên rằng "tôi nhớ anh điên đảo". Sao không giết tôi đi cho đỡ quay cuồng với đống cảm xúc hỗn độn, lộn xộn trực phun trào tạo thành nước mắt này?

Tùng Anh: "Hey girl, remember me? :D"
Tôi miết những ngón tay trên bàn phím vội vàng, điên loạn.
Nguyen Nguyen: "Anh có thể hỏi câu đấy được sao? Không phải 'remember' mà là 'miss'. Em nhớ anh mỗi ngày, em không có khả năng quên được".
Tùng Anh: "Thế là tốt rồi… :P"
Nguyen Nguyen: "Tại sao anh đi lâu như vậy rồi mới liên lạc với em?"
Tùng Anh: "Anh có nhiều chuyện kể cho em lắm! Đừng quá xúc động như thế :)".

Anh kể cho tôi về những ngày đầu tiên anh đặt chân lên đất khách, về công việc làm thêm trong một nhà hàng fast food chiếm hầu hết thời gian rảnh rỗi của anh, về chương trình học vô cùng nặng nhọc, về những người bạn mới ở trường, về gia đình chủ nhà anh ở, về những con phố đẹp như tranh vẽ... và nhiều, thật nhiều những điều thú vị. Tôi như bị cuốn vào từng lời anh nói, hình dung về một cuộc sống đầy màu sắc và bận rộn. Anh... dù ở Việt Nam hay Pháp thì đều là con người của công việc mà thôi.

Chợt anh đổi chủ đề.
Tùng Anh: "Anh nhớ Hà Nội quá! Hôm nay là Trung thu phải không?"
Nguyen Nguyen: "Phải rồi. Không nhớ em sao? :)"
Tùng Anh: "Đương nhiên là có… vì em là mùa thu Hà Nội… :)"
Nguyen Nguyen: "Anh vẫn như ngày nào, cái kiểu ăn nói quá thuyết phục khiến không ai giận nổi :("
Tùng Anh: "Anh vẫn là anh ;)"
Nguyen Nguyen: "Đưa anh về thăm Hà Nội nhé?"
Tùng Anh: "Bằng cách nào? :-O"
Nguyen Nguyen: "Tưởng tượng đi... giờ thì anh đang ở sân bay Nội Bài, ngáo ngơ nhìn quanh tìm người quen ;)".
Tùng Anh: ":-s ???".
Nguyen Nguyen: "Và rồi em xuất hiện giữa những dòng người xuôi ngược...".
Tùng Anh: "Ah! Anh thấy em rồi! :))"
Nguyen Nguyen: "Lao ra ôm hôn thắm thiết chứ hả? ;)"
Tùng Anh: "Tất nhiên >:D"
Nguyen Nguyen: "Bây giờ anh muốn đi đâu nào?"
Tùng Anh: "Lên Hàng Mã mua đèn lồng :x".
Nguyen Nguyen: "Haha... đúng ý em. Em thích mặt nạ lông vũ kia kìa...".
Tùng Anh: "Màu đỏ nhé?"
Nguyen Nguyen: "Vâng :x".
Tùng Anh: "Gì nữa không?"
Nguyen Nguyen: "Cánh thiên thần nữa. :x".
Tùng Anh: "Rồi lát bay cho anh xem nhé? =))"
Nguyen Nguyen: "Không được đâu sói ạ, hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa mà thôi… =;".

Chúng tôi chơi trò "tưởng tượng" đến gần 2h sáng, quên cả thời gian. Bao nhiêu yêu thương lại ào ạt kéo về, miền ký ức bật tung cánh cửa.

Tùng Anh: "Đi mãi mệt chưa?"
Nguyen Nguyen: "Chóng cả mặt =))"
Tùng Anh: "Hôm nay vui lắm! Cảm ơn em :)".
Nguyen Nguyen: "Từ nay... hôm nào cũng thế, được chứ?".
Tùng Anh: "Không… em là thiên thần, rồi một ngày em lại bay đi mất :)".
Nguyen Nguyen: "Em không phải thiên thần >”< Em làm gì có cánh?".
Tùng Anh: "Vừa mua cho còn gì =.=".
Nguyen Nguyen: "Thế thì đừng sợ thiên thần em bay mất, bởi anh chính là thiên đường của em rồi… :|".
Tùng Anh: "Thực sự là trong thời gian qua, em vẫn chưa yêu ai khác sao?"

Đột nhiên anh hỏi câu đó, khiến tôi như bừng tỉnh. Thề! Không thể tin được là cách đó vài giây, tôi đã hoàn toàn quên Nhật Minh như một sự phủ định sạch trơn trong triết học. Tôi đắn đo mãi, rồi quyết định thành thật.
Nguyen Nguyen: "Em... đã có người mới, bạn ấy tốt. Nhưng chẳng có ai thay thế được vị trí của anh trong em. Ngàn lần không thể!".
Tôi kể cho anh về Nhật Minh với vai trò một người bạn. Anh im lặng, hồi lâu sau mới lên tiếng.
Tùng Anh: "Anh xin lỗi, đáng lẽ không nên khơi lại trong em những cảm xúc như vậy :)".
Nguyen Nguyen: "Dù anh có tin hay không thì em vẫn đợi anh đấy!".
Tùng Anh: "Em thật khó bảo".
Nguyen Nguyen: "Vì anh".
Tùng Anh: "Ừm…g iờ này ở Việt Nam muộn lắm rồi đấy, em ngủ đi".

Anh "sign out", bỏ lại tôi với cái màn hình le lói sáng. Tôi vừa trải qua một giấc mơ hay tất cả đều là sự thật? Cảm giác giống như chuông đồng hồ đã điểm đúng 12h và Lọ Lem lại trở thành cô bé rách rưới sau màn khiêu vũ với hoàng tử vậy. Hẫng!



Sau đêm hôm đó, tôi gần như tránh mặt Minh hoàn toàn, trừ những lúc ở quán. Tôi khước từ mọi quan tâm của cậu ấy. Minh ngạc nhiên lắm, chẳng lẽ tâm trí người ta có thể thay đổi sau một trận ốm? Cậu ấy cố gặng hỏi nhưng chỉ nhận được ở tôi những cái lắc đầu lạnh nhạt. Tôi đang nghĩ gì vậy nhỉ? Ngoại tình với người yêu cũ? Ở đây thì ai là người thứ 3? Rõ ràng Tùng Anh đến trước... nhưng Nhật Minh mới là hiện tại. Và hình như cái gì vụng trộm cũng quyến rũ người ta hơn thì phải.

Sự tái xuất của Tùng Anh lại làm cuộc sống của tôi một lần nữa bị đảo lộn với cảm giác khao khát có được anh. Bởi tôi không phải phấn đấu vì Minh nên tôi không biết quý trọng. Tôi phải làm gì bây giờ? Lý trí nói rằng Minh sẽ vỡ vụn nếu tôi cho cậu ấy biết sự thật, còn cảm xúc thôi thúc tôi phải níu lấy Tùng Anh. Con bạn thân tôi khi biết chuyện đã gắt ầm lên:
- Mày điên à? "Cơm" có thì không ăn lại đòi ăn "phở"? Mày nghĩ xem, Minh sẽ thế nào nếu mày bỏ rơi cậu ấy?
Tôi chống chế:
- Cơm và phở đều bắt nguồn từ gạo. Chán cơm thèm phở... không phải tại cơm dở mà căn bản... phở bao giờ cũng nhiều nước hơn cơm. Còn chuyện với Tùng Anh, tao sẽ không để cho Minh biết, thế là được chứ gì?

Con bạn tôi tức tối bỏ về. Nó từng là nạn nhân của tình yêu, từng bị phản bội và đá bay không thương tiếc, đâm ra nó ghét những đứa lăng nhăng, như tôi lúc này chẳng hạn. Tôi mệt mỏi, đổ ập xuống giường, nhắm mắt tìm bình yên. Cảm xúc nhất thời đang đập tơi bời lý trí! Càng gỡ càng rối và càng cố vùng vẫy thoát ra lại càng lâm vào bế tắc.

***

Một thời gian sau, tôi xin nghỉ việc ở quán. Tôi dồn hết thời gian cho việc học hành và viết lách. Độc giả sốt ruột vì tốc độ hoàn thành chậm ngang rùa của tôi, họ hỏi vì sao tôi luôn viết những câu chuyện với kết thúc viên mãn, tại sao không là chia ly hay bi kịch? Tôi không thể trả lời rằng: "Vì tất cả những truyện ngắn đó tôi viết về Tùng Anh nên tôi không muốn có một cái kết buồn". Thực sự tôi chưa đủ kinh nghiệm, trải nghiệm và cả trách nhiệm với những tác phẩm của mình. Tuy nhiên, có một điều đến bây giờ tôi mới biết, đáng lẽ tôi không nên tự viết cho tình yêu của mình một cái kết và dù có hậu hay không thì nó vẫn là một "cái kết" mà thôi...

Minh vẫn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra với tôi nhưng dường như sợi dây vô hình liên kết giữa hai chúng tôi đã căng lắm rồi, sắp đứt. Chút lương tâm còn lại ngăn tôi không nói lời chia tay trước. Lặng lẽ rời xa Minh, lặng lẽ dõi theo Tùng Anh, tôi yêu như một kẻ mất trí. Ngày cuối tôi làm ở quán, Minh chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt buồn buồn, không ngăn cản, cũng không nói gì hết. Ông Trung biết tin tôi xin nghỉ việc, gọi ra hỏi chuyện:

- Con và Nhật Minh có vấn đề gì sao?
Chẳng chuyện gì qua được mắt ông họa sĩ già sành đời ấy, tôi nghĩ không nên giấu nhưng vẫn lấp liếm:
- Bác cũng là người sáng tác, chắc bác hiểu cho con... Không có mất mát, đổ vỡ thì không có tác phẩm đỉnh cao.
Nhấp một ngụm café, ông Trung nhếch môi cười:
- Con dùng Minh để tạo cảm hứng sáng tác à?
- Không hẳn, nhưng con nghĩ cần một chút sóng gió. Con cần điều hòa lại tình cảm của mình…
- Ta kịch liệt phản đối việc lấy cảm hứng từ bi kịch, trong nước mắt và coi đó là một liều dopingđể thăng hoa, sáng tạo. Đó chỉ là sự bao biện mà thôi. Không cứ phải tự dìm mình trong bể khổ mới có được tác phẩm hay trong khi cuộc sống chính là nguyên liệu phong phú nhất nhưng cũng trung thực của tác phẩm.
- Con…
Họng tôi nghẹn đắng. Ông tiếp tục:
- Con không muốn chia sẻ cũng được nhưng ta chắc là con có điều gì khó nói. Ta chỉ muốn khuyên con rằng: đừng bao giờ tự tạo ra hoàn cảnh, tự ngã cái "huỵch" vào hoàn cảnh rồi lại đổ cho "hoàn cảnh xô đẩy", vậy thôi.

Tôi lặng thinh, không phản ứng…

***

Tùng Anh thông báo: Noel này anh sẽ về Việt Nam nghỉ đông và đem cho tôi một bất ngờ. Tôi rú lên sung sướng. Một món quà từ Paris, hấp dẫn lắm chứ. Lòng tôi bồi hồi khó tả, anh và tình yêu của anh sẽ chẳng còn xa tôi nữa. Tôi đếm ngược từng ngày, từng giờ, mong ngóng anh. Nói thế nào nhỉ? Giống như là bạn vừa thi xong đại học và đang chờ kết quả vậy. Tôi sôi lên sùng sục, chuẩn bị một món quà cho anh, nhất định sẽ thật công phu và đầy ắp yêu thương.

Và thế là mặc cái rét ngọt thấu xương giữa tháng 12 khắc nghiệt, tôi chạy xe hơn chục cây số tìm bằng được cái xưởng làm đồ chơi gia công ở tận ngoại thành, định sẽ tự tay làm một mô hình ngôi nhà bằng gỗ trắng thật đẹp. Gió lạnh như cứa vào da thịt tôi những vệt dài sâu hoắm, tôi chật vật dắt xe ra khỏi nhà, nhét hearphone vào tai, những ca từ của một bài Rapvang lên trong óc như đụng chạm: "Và khi bạn yêu một người. Bạn có thể hy sinh tất cả những thứ hơn cả bản thân bạn, hơn bất cứ hình mẫu nào trên đời, vượt qua mọi rào cản. Tồn tại hình ảnh về nguời đó trong đôi mắt. Hiện hữu ở trong suy nghĩ mỗi ngày, mọi khoảnh khắc"...

Điện thoại chợt rung bần bật, có tin nhắn, là của Nhật Minh:
- Noel qua quán chơi Nguyên nhé, anh và mọi người nhớ em lắm!
Lẳng lặng cất điện thoại vào túi, không trả lời. Tôi không muốn Nhật Minh nuôi thêm chút hy vọng nào đó về tôi nữa, sẽ càng khiến cậu ấy đau buồn mà thôi. Và tôi cũng chẳng nhớ lần cuối chúng tôi gặp nhau là khi nào...

***

24/12... Tôi có mặt ở sân bay đúng 9h15, hồi hộp chờ đợi. Lòng tôi nôn nao, tôi sẽ phải làm gì, nói gì khi nhìn thấy anh? Đứng lên ngồi xuống, đi vào đi ra liên tục, trái tim đập mạnh hơn bao giờ hết. 10h05... Anh xuất hiện sau cánh cửa sân bay. Cũng dáo dác nhìn quanh như tôi tưởng tượng, cũng cười thật tươi khi nhìn thấy tôi, cũng chạy thật nhanh đến ôm chặt tôi như cả trăm năm không gặp. Mọi thứ đều hoàn hảo như trong suy nghĩ. Nhưng... sau lưng anh là... một cô bạn tóc vàng ngoại quốc.

Anh hồ hởi:
- Em vẫn không khác ngày xưa, vẫn không già đi chút nào...
Rồi anh quay lại nắm tay cô bạn kia:
- Đây là Julia, bạn gái anh. Học cùng trường và là công dân Paris chính hiệu đấy nhé!
Tai tôi ù lên, cảm giác như đất trời vừa đổ sập xuống. Tôi thấy lồng ngực trái đau nhói. Julia chủ động bắt tay tôi, nói bằng tiếng Việt:
- Chào bạn Nguyên. Mình là Julia.
Một nửa hồn tôi hóa dại khờ...

Chúng tôi về nhà Tùng Anh, chào bố mẹ anh và cất đồ. Mẹ anh nấu rất nhiều món ăn ngon và luôn miệng thắc mắc tại sao lâu đến thế rồi tôi mới ghé thăm bác? Tôi cười gượng gạo, hình như bác chưa biết việc chúng tôi chia tay và anh có bạn gái mới, hình như bác tưởng Julia chỉ là bạn học thân thiết của anh... Julia nói tiếng Việt rất khá, làm bữa ăn có phần rôm rả hơn. Tuy cách diễn đạt có phần hơi ngây ngô nhưng có lẽ phải yêu anh lắm thì cô ấy mới nỗ lực như vậy. Nhìn cô ấy lóng ngóng cầm đôi đũa, không biết sử dụng thế nào, ai cũng tranh phần gắp cho cô ấy, như một đứa trẻ được tất thảy mọi người cưng nựng vậy. Tôi ghen tỵ, tôi xót xa, nước mắt chảy ngược trong lòng...

Sau khi dọn dẹp, chúng tôi xin phép bố mẹ Tùng Anh đi chơi. Tôi gợi ý lên nhà thờ xem đại lễ vì tôi biết ngày xưa, Tùng Anh gắn bó nhất với trà chanh nhà thờ và ở đó, chúng tôi đã có vô vàn những phút giây hạnh phúc. Thậm chí, đã có lần anh nói sau này nếu chúng tôi làm đám cưới, nhất định sẽ tổ chức trong nhà thờ như phim Mỹ ấy. Vậy mà giờ đây, Tùng Anh lưỡng lự:
- Nhưng hôm nay đông lắm, chen chúc rất mệt, mà Julia lại không biết đường, nếu bị lạc thì không biết đâu mà tìm. Hay lên Mega xem phim cho thoải mái rồi chiều mai chúng ta đi nhà thờ sau?
Tôi gật đầu miễn cưỡng, Julia thì thế nào cũng được. Cô ấy nói chỉ cần có anh bên cạnh là đủ.

Tùng Anh ngồi giữa hai chúng tôi nhưng bàn tay anh nắm chặt tay cô ấy. Bộ phim khiến Julia cười nghiêng ngả, còn tôi và Tùng Anh vẫn trầm ngâm như hai pho tượng. Chợt anh hỏi nhỏ:
- Sao em không rủ Nhật Minh đi cùng cho vui?
Tôi chạnh lòng, tâm trí rối bời. Ừ nhỉ, tôi lại quên mất Minh, đã bấy lâu nay tôi có dành cho cậu ấy góc nào trong suy nghĩ đâu. Tôi không muốn anh biết mình đau khổ, yếu đuối vì anh, lòng tự tôn của tôi bỗng bốc lên ngùn ngụt như ngọn lửa cồn cào. Tôi trả lời, không nhìn vào mắt anh:
- Minh vẫn đang trong giờ làm, 11h cậu ấy mới được nghỉ.

Rồi sau đó, chúng tôi hoàn toàn im lặng. Bộ phim kết thúc lúc khá muộn, mọi người kéo nhau ra về với những lời bàn tán về cái kết hài lòng khán giả, vậy mà tôi còn chẳng biết bộ phim ấy diễn biến như thế nào. Trong đầu tôi, Nhật Minh và Tùng Anh thi nhau quay vòng vòng. Tôi phải mạnh mẽ lắm mới ngăn được nước mắt tủi hờn đừng trào ra, ngôi nhà bằng gỗ trắng mà tôi định bụng sẽ tặng cho người mình yêu nhất, với ước mơ về một cái gì đó bền chặt, lâu dài... vẫn nằm yên trong balô, tự kỷ.

Ngoài trời buốt giá, tôi run lập cập vì vừa từ trong phòng kín ấm áp lại gặp lạnh đột ngột nhưng chẳng ai để ý. Julia liên tục kêu buồn ngủ, cô ấy không quen múi giờ Việt Nam. Anh sốt sắng gọi taxi đưa Julia về, ái ngại nhìn tôi:
- Em về cùng luôn chứ?
Tôi vờ vui vẻ xua tay:
- Thôi, hai người về trước đi, lát nữa Minh sẽ đón em.
Cảm thấy thật xấu hổ vì lời nói dối nhưng tôi không muốn anh phải bận tâm vì tôi thêm chút nào nữa. Tùng Anh gật đầu:
- Ừ, vậy nhắc Minh ra sớm. Hẹn gặp em vào ngày mai nếu có thể.

Chiếc xe vừa rời đi, tôi ngồi bệt xuống thềm đưa tay bưng mặt khóc. Tôi cho phép mình khóc. Và lúc này nếu ở Việt Nam có tuyết thì tôi sẽ giống hệt cô bé bán diêm trong truyện cổ, không một ai đoái hoài, Hà Nội vẫn sáng đèn và nhộn nhịp... Bỗng tôi giật mình.
- Nguyên!
Tôi ngẩng lên, nheo mắt nhìn và bật lên thổn thức:
- Minh à?
Minh dừng xe, chạy đến bên tôi lo lắng:
- Sao lại ngồi đây một mình thế này?
Tôi cắn môi, lúng túng:
- Em... đợi anh.

Minh tròn mắt:
- Đợi anh thật sao?
- Ừm..
- Sao lại đợi ở đây?
- Em biết kiểu gì anh cũng đi qua đường này.
Giọng tôi run run.
- Em lạnh à?
Minh nắm tay tôi.
- Cũng hơi hơi…
Chẳng nói chẳng rằng, Minh cởi áo khoác đưa cho tôi.
- Mặc vào đi, lạnh đến nỗi mũi đỏ ửng rồi kìa, như vừa khóc ý. Mà sao không gọi cho anh lại ngồi đây đợi một mình thế? Bất ngờ thì cũng phải tùy lúc thôi chứ, em mà ốm thì anh biết làm thế nào? Thôi lên xe anh đưa về, muộn rồi đấy.

Minh cứ cằn nhằn như ông cụ non nhưng tự nhiên tôi thấy ấm lòng đến lạ. Rồi sực nhớ ra món quà trong balô, vội lôi ra đưa nó cho Minh, thỏ thẻ:
- Tặng anh, Noel ấm áp. Em tự làm đấy.
Minh đi hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Mặt cậu ấy nhìn ngố tệ. Trên đường về, Minh cười nói suốt. Ừ thì chúng tôi vẫn là một cặp và ít nhất thì tôi chưa ngu ngốc nói lời chia tay. Đột ngột, tôi ngắt lời cậu ấy.
- Minh ơi…
- Sao đấy?
- Em nói cho anh một bí mật này nhé?
- Ừ em nói đi?
- Hứa là đừng cho ai biết đấy.
- Hứa!
Tôi cười khúc khích, rồi thì thầm vào tai Minh:
- Không anh thì không ai khác...

***

Chiếc xe taxi vẫn đứng bên đường, chưa chịu rời bánh. Bờ vai thằng con trai chợt rung lên nhè nhẹ. Cô gái tóc vàng đặt bàn tay lên vai nó, hỏi nhỏ:
- Comment vas-tu ? (Bạn ổn chứ)
- Je vais bien.C'est tout ce que je veux. Minh est un bon homme et il donnera le bonheur a Nguyen. Je suis content à ma décision... :)
(Tớ ổn. Đây là điều tớ muốn. Minh là một chàng trai tốt và cậu ấy sẽ mang lại hạnh phúc cho Nguyên. Tớ hài lòng với quyết định của mình)...

Hà Nội về đêm vẫn tràn ngập một sắc đỏ rực rỡ và ánh đèn lung linh như giọt lệ hiếm hoi còn chưa khô của chàng trai Bảo Bình và long lanh như đôi mắt của cô - người anh yêu nhất!


Tài Sản của namdo_kool
Chữ ký của thành viên

2012-08-01, 17:30
namdo_kool
Binh nhì

Cấp bậc thành viên
Danh vọng:
3%/1000%

Tài năng:%/100%

Liên lạc

Thông tin thành viên
» Tổng số bài gửi : 3
» Points : 7
» được cảm ơn : 0
» Join date : 21/07/2012
» Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: https://www.youtube.com/watch?v=c1O9DyFLIKo


namdo_kool đã viết:
Tôi không thể đếm được đã bao nhiêu ngày kể từ khi Tùng Anh xa tôi. Nhưng tôi biết, chỉ vừa mới đây thôi, có lẽ do quá nhớ hoặc quá nuối tiếc những tháng ngày chúng tôi đã trải qua mà tôi vẫn cố gắng không chấp nhận sự thật rằng anh ấy đã lên máy bay và cách xa tôi hàng nghìn kilomet. Paris hoa lệ...

Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ vì một người con trai mà phải "phá giá" bản thân đến kịch sàn như vậy.
Cũng đáng... Tùng Anh là "người của công chúng", mọi cô gái đều muốn có anh ấy. Suất học bổng toàn phần sang Pháp là do anh tự kiếm được. Trước khi lên đường du học, anh đã làm quản lý kinh doanh một mạng lưới bán hàng đa cấp ở tuổi 19, hát cực hay và chơi piano cực đỉnh, biết nấu ăn, thậm chí khá ngon. Thế nào? Hình mẫu lý tưởng chưa? Vậy thì tại sao anh "từng" là của tôi? Đừng thắc mắc, chính tôi cũng đang đập đầu bồm bộp vào tường mà vẫn chưa có câu trả lời đây.
Đôi khi tôi đứng lặng trước gương hàng giờ liền, nhìn mình một lượt rồi cười nhạt :
- Mình mà không xấu thì cũng... xinh phết ấy chứ.
Hài hước, nhỉ? Biết vậy, nên tôi vẫn tự an ủi, rằng: "Người đàn bà tầm thường mới cần nhiều nhan sắc bởi người đàn ông tầm thường dùng mắt nhiều hơn trái tim". Thực ra, không phải tôi mờ nhạt, tôi cũng là tác giả của một số truyện ngắn với một số lượng đông đảo những người yêu mến, có chút cá tính dở hơi cộng một cái đầu khá nhiều suy nghĩ kiểu lộn ruột... Chỉ là do Tùng Anh quá chói lóa, khiến tôi phần nào nhòe nhoẹt khi đi bên anh ấy mà thôi.

Tôi ghét cái cách những đứa con gái khác vây lấy anh ấy hỏi han, trò chuyện khi chúng tôi đang hẹn hò. Giống như tôi chẳng hề tồn tại bên cạnh anh hay vô hình, đại loại là như vậy. Chẳng những thế, anh còn tươi cười hớn hở bắt chuyện lại nhiệt tình khiến tôi trở nên vô duyên và thừa thãi kinh khủng. Cho đến lúc họ bỏ đi, tôi ấm ức, hậm hực thì anh ôn tồn giải thích:
- Phải giữ hình tượng em ạ, anh là người kinh doanh mà. Toàn mấy đứa cấp dưới của anh đấy.
Anh có vẻ luôn tự hào về bản thân. Tôi cũng tự hào vì anh.

Khi đó tôi đang là sinh viên năm thứ nhất, còn anh thậm chí bỏ một năm thi đại học để đầu tư cho công việc và chuyến du học đã nắm chắc trong tay. Tôi chẳng nhớ được chúng tôi đã đến với nhau như thế nào, tự nhiên lắm. Nhưng có lẽ, điều khiến Tùng Anh bị cuốn hút chính là sự khác người của tôi...

***

Đó là một buổi chiều đầy nắng và... không có gió... Trong khi dòng người đang cố chen chúc nhau, nhích lên từng bước và mặt ai cũng như mặt tôi: cau có, khó chịu. Thì một "thằng" Liberty xanh ngọc ngớ ngẩn vượt lên trước tôi, cứ vừa đi, vừa bóp phanh đột ngột. Ban đầu tôi chỉ cười thầm và nghĩ: "Chắc thanh niên này mới được mẹ mua xe nên đi đứng manh động".

Cho đến lúc dòng người đã thưa bớt, nếu di chuyển từ từ thì vẫn có thể đi đều và đoạn đường sẽ chẳng mấy chốc mà thông thoáng. Nhưng không, "thằng" Liberty vẫn lập lờ trước mặt tôi một cách lỳ lợm. Tôi sốt ruột bấm còi inh ỏi thì nó quay lại nhìn tôi, toe toét. Mặt tôi bỗng đần thối, rồi ngay lập tức, các nơ-ron thần kinh của tôi hoạt động hết tốc độ:
- Hiểu! Thằng này đang trêu ngươi mình đây mà!

Tôi bực mình, đi chậm lại, khi giữa hai chúng tôi có một khoảng cách an toàn, vừa đủ, thì tôi bất ngờ vọt lên, áp sát, vỉa đầu "thằng" Liberty bằng một cú "tráng trứng" điệu nghệ. Tôi đoán là nó có giật mình, loạng choạng. Vì sau đó nhìn qua gương chiếu hậu, tôi thấy nó đã cách xa mình một đoạn dài. Đến lượt tôi cười thầm đắc thắng:
- Này thì đùa với Ninja Rùa...

Nào ngờ chưa đầy một phút sau, nó lại lao lên, lần này chạy song song với tôi, dai như đỉa. Tôi giảm tốc, nó cũng giảm tốc, tôi tăng tốc, nó cũng tăng tốc, tôi phanh, nó cũng phanh mà tôi ga, nó cũng ga. Cứ thế, nó đuổi theo tôi gần hai cây số. Đường nào vắng, tôi cứ 50, 60 mà vít, nó cũng chẳng kém tôi một giây.

Mải nhờn với nó, tôi không để ý đến đoạn đèn đỏ, ngang nhiên phóng qua. Lập tức hai đồng chí giao thông áo vàng rực rỡ như màu nắng ban mai hùng hổ xông tới, chĩa thẳng cây gậy đen trắng về phía tôi tuýt còi tưởng văng nước bọt. Tôi giật thót mình, mồ hôi vã ra như tắm, thề có cụ "Các Mác" và "Bác kính yêu" rằng từ hồi biết đi xe máy tới giờ, tôi chưa bao giờ bị tấp vào lề như thế này. Thôi thì bố ở nhà đã dặn:
- Công an là bạn của dân con ạ! Có bắt thì cũng đừng chạy, xuống nộp phạt.
Đến bây giờ tôi mới thấy thấm thía, người lớn chẳng bao giờ sai, họa chăng là do họ... chưa kịp đúng.

Hai đồng chí giơ tay chào tôi rất lịch sự, cất giọng :
- Chị có biết chị đã vi phạm luật an toàn giao thông gì không?
Tôi mếu máo:
- Dạ cháu biết ạ!
Hai đồng chí mỉm cười trìu mến:
- Vậy chị muốn nộp phạt hay muốn giữ xe?
- Dạ cho cháu nộp phạt...



Tôi thấy nước mắt sắp tuôn ra dào dạt. Quả thực hôm nay trong người chỉ còn đúng số tiền đủ cho bữa tối. Sinh viên, cuối tháng, "ương" chưa được nhận, ăn mỳ tôm sống cả tuần, xăng xuống gần vạch đỏ, tiền điện thoại còn chẳng có mà gọi về nhà cầu cứu nữa là nộp phạt với chả giữ xe. Mặt tôi lộ rõ vẻ lo sợ và phần nào đó... đau khổ. Lại càng cuống lên khi nhận thấy vẻ mặt hai bác "sự" bắt đầu sốt ruột, nóng mắt và đã tắt nụ cười...

Đang khốn khổ khốn nạn thì sau lưng tôi, một giọng nói ấm áp chợt vang lên:
- Hai chú thông cảm ạ! Em cháu mới ở quê lên, cưỡi trâu quen rồi, lần đầu đi đường Hà Nộinên hơi "ngáo". Hai chú cho cháu nộp phạt thay em cháu.
Tôi ngỡ ngàng, há hốc mồm, tưởng vừa lạc vào vườn cổ tích và "thằng Liberty dở hơi" lại giống như hoàng tử bạch mã cứu tôi thoát khỏi hai "mụ phù thủy" áo vàng. Hai đồng chí giao thông bật cười vì câu xỉa xói tôi của nó, rồi dịu dàng:
- Vượt đèn đỏ, phạt bốn trăm, lần sau rút kinh nghiệm nhé!
- Vâng.
Nó nhanh nhẹn rút ví.
- Mời anh ký vào biên lai này.
- Vâng.

Sống lưng tôi lạnh toát. Không hiểu sao mặt tôi cứ đờ ra, đứng yên bất động. Sau vài thủ tục giao dịch nhanh gọn, tôi thấy hai đồng chí giao thông một lần nữa giơ tay chào, "thằng Liberty" cũng đưa tay chào lại như thật. Tôi bỗng ngẩn ngơ, chẳng biết nên cảm ơn hay nên gào vào mặt nó nữa. Nó từ từ bước về phía tôi, đưa mắt dò xét một lượt rồi bật cười châm chọc:
- Muốn chết à?
- Thế đấy tưởng đây thích sống à?
Tôi cay cú vặn lại.
- Còn non và xanh lắm!

Nó lắc lắc đầu ra cái vẻ ta đây đầy mình kinh nghiệm, ngứa mắt. Tôi lặng im, không dám cãi. Dù sao cũng là do tôi hiếu thắng, lại bất cẩn nên mới gây ra hậu quả khiến... nó phải gánh chịu, tôi cảm thấy to tiếng với nó lúc này quả là một hành động "bất nghĩa" và vô ơn. Như cũng chẳng muốn làm khó cho tôi, nó vào thẳng vấn đề:
- Thế bây giờ thanh toán như nào nhỉ?

Tôi rùng mình. Sinh viên, đứa nào chẳng bị tiền... vật? Cứ nghĩ đến cái cảnh tháng sau cũng đói rã rời và hùng hục làm thêm trả nợ, tôi lại thấy ruột gan quặn thắt từng hồi, trong khi tôi còn hàng trăm thứ tiền phải nộp, hàng tỷ việc cần phải chi tiêu. Rồi không để tôi vật vã với mớ cảm xúc lòng vòng lâu, nó đề nghị:
- Sang quán café bên kia ngồi thương lượng.

Mặt tôi ngắn tũn lại. Nó cư xử quái dị chưa từng thấy nhưng vô cùng "thâm hiểm", mỗi hành động của nó đều có mục đích và biết cách đẩy người ta vào trạng thái "không thể chối từ". Tôi thực sự khó mà làm trái lời nó vào lúc này, đành miễn cưỡng dắt xe lẽo đẽo theo sau nó...

Nó chọn chỗ ngồi gần cửa sổ, nơi có mấy chậu hoa tím nhỏ li ti treo lủng lẳng trên mái hiên, nên thơ khủng khiếp. Tôi ngập ngừng mãi, không dám ngồi xuống chiếc ghế đối diện nó, không phải tôi làm duyên làm dáng gì sất, mà tôi sợ phải đối mặt với thằng "thanh niên bí ẩn" đó. Tôi sợ nó lại bắt lỗi, rồi lại dồn tôi vào những tình thế khó xử tương tự. Chẳng hỏi tôi xem muốn uống gì, nó vẫy chị phục vụ:
- Cho em một nâu đá và một cam tươi.
Tôi vẫn lặng thinh, đưa mắt nhìn xa xăm, ngây thơ vô tội...

Nó bỗng lên tiếng:
- Tình hình là đằng ấy khai rõ tên tuổi, địa chỉ để tớ còn biết đường ghi sổ nào?
- Sổ gì?
Tôi giật mình.
- Sổ nợ
Nó nhăn nhở.
Tôi thở dài, khai một mạch không chớp mắt:
- Nguyễn Nhật Nguyên, sinh ngày 17 tháng 8 năm một nghìn chín trăm hồi đó... Sinh viên năm thứ nhất học viện Báo chí và Tuyên truyền khoa "Báo lá cải chuyên ngành bán báo dạo".

Nó hơi ngớ ra vì sự thay đổi thái độ đột ngột của tôi, làm tôi khấp khởi mừng thầm, tưởng đã ép được nó vào thế bị động. Chẳng ngờ, ít giây sau, nó nhoẻn miệng cười tinh quái:
- Trước cách mạng tháng 8, bố mẹ làm nghề gì? Địa bàn hoạt động ở đâu?
Tôi "đứng hình" toàn tập!

***

Sau lần gặp gỡ đó, tôi bắt đầu giữ liên lạc với Tùng Anh và thôi không gọi anh là "thằng Liberty ngớ ngẩn" nữa. Nghe có vẻ điên rồ nhưng tôi quyết tâm, bằng mọi giá sẽ trả lại cho anh số tiền nộp phạt ấy. Tôi không sống được trong cảm giác mắc nợ người khác. Và rồi, càng tiếp xúc tôi càng nhận ra: "Bạn có thể học hỏi khá nhiều điều hay ho ở một chàng trai Bảo Bình".

Tùng Anh cũng vậy, anh giống như cái TV với một kho tàng kiến thức đồ sộ. Từ kênh "MTV" đến "Thế giới động vật", thậm chí cả "Bản tin thời tiết" và "Bạn của nhà nông"... anh cũng "nhập" hết. Đôi khi tôi cảm tưởng không thể tìm ra một khiếm khuyết từ Tùng Anh, hoàn hảo và viên mãn tựa mặt trăng ngày rằm. Đâm ra tôi... tủi thân.

Chính tôi, khi hai đứa đã là một đôi, vẫn là đứa thường xuyên đòi chia tay vì cái lý do vớ vẩn nhất Trái đất: "Em cảm thấy không xứng với anh!". Những lúc ấy, Tùng Anh thường gắt um lên:
- Em vừa nói cái gì đấy? Em đang sống ở thời kỳ đồ đá à mà còn có những suy nghĩ tiêu cực, thiếu tiến bộ như thế? Em có bao giờ tự hỏi tại làm sao anh lại yêu em mà không phải người khác không?
- Em có...
Tôi yếu ớt gật đầu.
- Vì sao nào?
- Em mà biết thì em đã chẳng nói là em không xứng...
Tôi gần như bật khóc khi trả lời.
Anh im lặng thôi không cáu nhặng lên nữa, rồi kéo tôi vào lòng, thủ thỉ:
- Anh phải nhắc lại bao nhiêu lần nữa hả? Vì em hiểu anh, thế thôi. Em có cái nhìn như xuyên thấu tâm can người khác ấy. Em giống bông hoa nhỏ, cần anh che chở lắm, biết không? Anh chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình lớn lao như bây giờ cho đến khi gặp được em. Đừng quan trọng chuyện anh là ai, anh có những gì, bởi một người phi thường thì chỉ cần yêu một người bình thường mà thôi, anh muốn em hãy cứ là em khi ở bên anh. Ngày mới quen, em đâu có bi quan như thế này?

Tôi ngước lên nhìn anh, như con mèo run rẩy trong lòng bàn tay anh. Tùng Anh dịu dàng lau nước mắt cho tôi, hạ giọng:
- Từ nay cấm em đề cập lại vấn đề này một lần nữa. Anh không thích đâu.
Tôi gật đầu như cái máy, hạnh phúc tràn trề...
- Vậy anh sẽ yêu em bao lâu?
Tùng Anh cười hiền hậu, xoa đầu tôi nhè nhẹ:
- Rất lâu, người yêu ạ!
Tùng Anh là thế, luôn luôn bí hiểm. Có điều, tôi hiểu anh rất rõ. Tôi biết câu trả lời đó không hề mang tính chất khẳng định...

Mùa thu là khoảng thời gian chúng tôi yêu nhau sâu đậm nhất. Chính xác là cuối thu. Tôi thích ngồi sau xe anh, áp mặt vào bờ vai rộng, nồng nàn mùi nước hoa quý phái, át cả hương hoa sữa trên những con đường về đêm lung linh ánh đèn. Để nghe anh hát véo von: "Từng ánh mắt, nụ cười của em, cho anh quên đi nhọc nhằn. Niềm vui mỗi khi thấy em... Và anh sẽ hát, từ sâu tận nơi trái tim này, là người con gái đanh đá, đã in vào trong lòng anh...".

Anh chắc không biết, mặt tôi cũng đang đỏ bừng vì vui. Dứt hơi, anh quay lại tôi, hỏi hồn nhiên:
- Anh hát hay, em nhỉ?
- Vâng, hay lắm!
Tôi cố nín cười. Con trai Bảo Bình thích được nghe những lời tán dương từ người mình yêu nhưng không được sáo rỗng mà phải thật lòng... Ôm anh chặt hơn để rồi cảm nhận được nhịp đập cả hai trái tim đang hòa vào nhau, ấm áp lắm!

Bên cạnh Tùng Anh, không cần phải cao siêu, không cần phải thể hiện gì hết, chỉ cần ngoan ngoãn đóng vai một cô bé ham học hỏi. Anh có thể ngồi hàng giờ để giảng cho tôi thế nào là nhận thức cảm tính, thế nào là nhận thức lý tính, hay nói vanh vách về sự biến đổi khí hậu toàn cầu cũng như chủ nghĩa khủng bố quốc tế. Quan trọng là tôi biết tiếp thu hoặc cố gắng tiếp thu và tỏ ra hứng thú với những gì anh đang thể hiện.

Ít ai chịu đựng nổi tính tình kỳ cục của anh, họ khó mà hiểu được những kẻ chỉ sống bằng tương lai, thi thoảng mới quay về ghé thăm thực tại. Tôi chấp nhận hết. Bởi: "Những gì Bảo Bình nghĩ, nửa thế kỷ sau người khác mới hiểu được", tốt nhất hãy cứ để anh hành xử theo cách mình muốn, chỉ cần khi đã mệt nhoài, anh vẫn nhớ còn có tôi, là đủ...

Tùng Anh có nhiều cách biểu lộ tình cảm rất độc đáo. Mỗi hành động, cử chỉ, lời nói đều mang lại một bất ngờ nho nhỏ. Đó là ngày 20/10 của năm trước, chúng tôi cãi nhau một trận tơi bời. Tôi gào lên trong điện thoại:
- Tại sao phải bận vào ngày này chứ? Em đã hẹn với Chi và Quân cùng đi ăn tối nay. Anh muốn em trở thành con dở hơi đáng thương trong mắt họ phải không?
- Anh có muốn thế đâu nhưng công việc là công việc. Tối nay có buổi gặp mặt với các doanh nhân thành đạt và tập huấn kỹ năng cho cộng tác viên mới. Anh vắng mặt thì ai lo khâu tổ chức?
Tôi nức nở:
- Lúc nào anh chẳng có lý do chính đáng.
Tùng Anh dỗ dành:
- Ngoan nào. Em muốn chỉ năm nay hay nhiều năm sau nữa chúng ta vẫn được ngồi ăn tối cùng Chi và Quân vào ngày này?
- Anh đi đi!

Tôi cáu tiết, đùng đùng tắt máy, ném vèo điện thoại xuống gối, ôm mặt khóc tức tưởi. Bất hạnh chưa Vậy là công việc đã bắt cóc người tôi yêu mà tôi chẳng thể làm gì ngoài vật vã ăn vạ. Tùng Anh gọi lại, tôi nhất quyết không nghe. Chẳng lằng nhằng được lâu, anh còn phải lo giải quyết công việc, cũng đành để mặc tôi giận dỗi, khóc chán thì thôi. Tôi thua!

Ngủ thiếp đi vì mệt, lúc tỉnh dậy đã gần 9h tối, tôi lọ mọ định bụng sẽ ra ngoài mua cái gì đó ăn cho no vỡ bụng ra, xem ai đó có xót thương hay không. Bỗng điện thoại hiện số của Tùng Anh. Tôi lao đến, vồ lấy điện thoại như hổ thấy mồi, rồi bắt máy bằng cái giọng vờ ngái ngủ vô cùng giả tạo:
- Ưm... Làm sao?
- Em ra ngoài ban công đi.
- Không ra.
- Nhanh lên. Anh vừa bị tai nạn, đang đứng trước cửa nhà trọ em. Em không ra xem khi nào anh mất máu chết à?
- Cái gì?

Tôi bật dậy, chạy bổ ra mở cửa. Đập vào mắt tôi là quả bóng bay hình Hello Kitty được nối bởi một sợi dây dài, một đầu cố định vào viên gạch đỏ dưới đất, đang lơ lửng sát thành ban công. Tôi phì cười, đưa tay kéo tóm lấy quả bóng bay, phát hiện một mảnh giấy gấp làm tư treo kèm. Mấy dòng chữ như gà bới viết vội viết vàng:
"Anh biết chỉ có nói thế em mới chịu thò mặt ra nên đừng có dỗi anh nghe chưa? Xin lỗi công chúa, anh lại phải về công ty ngay, chưa xong việc. Hôm khác anh sẽ đền cho em một bữa spaghetti tự tay anh làm nhé. Anh yêu em lắm đấy...
P/s : Quà 20/10 của em, anh gửi cô chủ nhà, em tự xuống mà lấy. Hôn em".

Tôi vừa bực vừa buồn cười, vừa thương vừa giận, cứ nhăn nhó rồi lại tủm tỉm một mình. Tùng Anh "dị" từ tính cách đến những hành động. Cả cái việc tặng quà cũng không giống ai. Tự nhiên tôi thấy tim đập rộn ràng, rất lạ. Anh đang bận bịu trăm công nghìn việc, vẫn cố dành chút thời gian bày trò làm tôi vui…trong khi tôi chỉ biết nhõng nhẽo, chẳng bao giờ thông cảm cho anh. Tôi thấy mình có lỗi quá! Và đó là ngày 20/10 tôi hạnh phúc nhất trong đời.



Mùa hè là thời điểm chúng tôi bắt đầu rạn nứt. Giải thích theo khía cạnh vật lý thì cũng dễ hiểu. Mọi thứ khi gặp nhiệt độ cao sẽ nở ra, không nở được nữa thì phát nổ. Chúng tôi cãi cọ thường xuyên. Với Tùng Anh, vẫn là công việc. Với tôi, vẫn là cái tính trẻ con, cố chấp. Tùng Anh mải mê với mấy chương trình giới thiệu sản phẩm, với mấy talk show và triền miên với kế hoạch tìm người thay thế để anh yên tâm lên đường du học.

Còn tôi thấy những vấn đề đó quá vĩ mô so với một chàng trai 20 tuổi. Cảm giác mỗi ngày anh càng xa tôi thêm một chút vậy, hụt hẫng lắm! Tôi khóc nhiều hơn nhưng tuyệt nhiên không để anh biết, âm thầm thôi. Và cũng không hề đòi chia tay bởi có lần Tùng Anh nói với tôi:
- Em có hiểu ý nghĩa của những đường chỉ tay không?
- Nghe nói nhìn vào lòng bàn tay có thể đoán được vận mệnh, tương lai của mỗi người, phải không?Tôi ngây ngô hỏi lại.
Anh nắm tay tôi, dịu dàng:
- Anh không chắc nhưng nếu đúng như em nói, thì số phận đều nằm trong lòng bàn tay chúng ta. Vì vậy đừng bao giờ đổ lỗi cho số phận. Tất cả đều do ta tự tạo nên. Chủ yếu là cách mỗi người nắm giữ ra sao và dẫn dắt số phận mình đi đường nào mà thôi.

Tôi ghi nhớ lời anh dạy và cố gắng không làm điều gì để phải hối hận rồi ngụy biện do số phận. Chỉ có điều, tôi quá ích kỷ, lúc nào cũng muốn giữ anh cho riêng mình, không chia sẻ với bất cứ ai, kể cả công việc. Có lẽ điều đó khiến anh cảm thấy gò bó, phiền phức.

Những ngày cuối cùng anh còn ở Việt Nam, tôi tranh thủ và trân trọng từng giây phút hai đứa được bên nhau. Cứ nghĩ đến cảnh nay mai thôi, mỗi đứa một nơi và anh sẽ chẳng bên cạnh yêu thương, vỗ về nữa khiến tôi không biết bao nhiêu lần phải kìm nước mắt. Tối hôm đó, chúng tôi lang thang trên khắp những con đường quen thuộc, anh muốn giữ trong tim một hình ảnh Hà Nội thật thân thương. Tôi vòng tay ra phía trước, ôm anh thật chặt, chẳng muốn rời.

Đêm cuối tháng sáu, cái nóng vẫn hầm hập trên mặt đường như hờn giận, cơn gió thoảng qua không đủ làm nguội bớt nỗi ưu tư. Tôi còn bao điều muốn nói mà chẳng biết nên bắt đầu từ đâu. Bỗng, anh đặt bàn tay anh lên bàn tay tôi, ngập ngừng:
- Nguyên à... Chúng ta... chia tay nhé!
Tôi giật bắn mình, như có luồng điện chạy ngang người. Lắp bắp:
- Anh... anh vừa nói gì cơ?
Tùng Anh siết bàn tay tôi chặt hơn.
- Anh suy nghĩ kỹ rồi. Em không thể ở nhà đợi anh đằng đẵng từng ấy năm trời.
- Nhưng anh đã nói là em cần anh che chở?
Tôi bàng hoàng, lạc cả giọng.
- "Chính vì thế" - Tùng Anh nghẹn ngào - "Em cần có người khác thay anh yêu em. Thay anh chăm sóc em".
- Em không cần!
Tôi òa lên.
- Đừng cãi anh. Em trẻ con lắm!
- Nhưng em...
Anh ngắt lời tôi:
- Em còn chưa hiểu tính anh hả Nguyên?

Tôi cắn môi. Tôi hiểu anh chứ nhưng tôi không muốn chấp nhận sự thật rằng anh là con traiBảo Bình, dứt khoát và mạnh mẽ. Một khi anh đã quyết định điều gì thì có trời mới thay đổi được. Tôi phải làm sao đây? Làm sao đây? Cố níu kéo, khóc nấc lên:
- Xin anh... đừng...
Anh lắc đầu.
- Nghe lời anh đi.
Tôi nghe trong giọng nói của anh, có cái gì cương quyết lắm! Bất lực, nước mắt tôi đẫm vai áo anh. Và chúng tôi rời xa nhau như thế. Tôi không hề trách Tùng Anh, cũng không đau khổ. Chia tay không phải hết yêu, anh vì tôi cơ mà. Chỉ là tôi rất nhớ anh, điều đó khiến tôi buồn.

***

Hôm anh bay, tôi không có mặt. Tôi sợ mình sẽ làm điều gì đó ngu ngốc hoặc là sẽ "đau thương đến chết" mất. Ai cũng nghĩ tôi sẽ khóc một trận kinh thiên động địa, vật vã quằn quại, lằng nhằng dai dẳng đến hàng tháng trời như những cuộc tình cũ. Nhưng không... tôi chẳng thế. Tôi bình thản đến kinh ngạc, dù héo hon, tàn tạ và trong lòng quay quắt. Căn bản, tôi vẫn thầm nuôi hy vọng.

Đứa bạn xin cho tôi làm phục vụ ở một quán café của giới nghệ sĩ Hà Nội để tôi có dịp học hỏi kinh nghiệm và phát huy khả năng nhưng cái chính là nó muốn tôi không còn thời gian để nhớ nhung hay nghĩ ngợi linh tinh về Tùng Anh nữa. Ngày đầu tiên nhận việc, tôi không khỏi bỡ ngỡ. Quán nhỏ nhưng khá đông khách, được trang trí chủ yếu bằng những bức tranh trừu tượng trên tông màu đỏ rực rỡ. Tất cả đối với tôi đều mới lạ.

Chị chủ quán tận tình hướng dẫn tôi cách pha chế, bưng bê, cẩn thận dặn dò cả cách thưa gửi với khách, quả là không hề thừa. Tôi chăm chú lắng nghe, nuốt trọn từng lời chị chủ quán nói. Bỗng, tiếng chiếc chuông gió treo ở cửa ra vào reo lên leng keng... Một chàng trai cao lêu nghêu đẩy cửa bước vào, ném phịch cái ba lô to tướng xuống ghế, ngồi quạt lấy quạt để. Như muốn chứng tỏ với chị chủ rằng mình rất được việc, tôi nhanh nhẹn bước ra chỗ cậu ấy, tay cầm menu, miệng cười tươi rói:
- Anh dùng gì ạ?

Cậu ấy ngước lên nhìn tôi, mắt mở to, ngơ ngác. Tôi giật mình, tưởng mặt dính cái gì hay... cúc áo tuột. Vẫn còn đang lúng túng, mặt đỏ bừng, chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chợt quay lại thấy chị chủ ôm bụng cười ngặt nghẽo, tôi lại càng đâm lo. Lát sau, chị ấy lại gần, vỗ vai tôi nói nhỏ:
- Đây là Nhật Minh, cũng là nhân viên quán mình, em ạ! Hai đứa làm quen đi.
Rồi chị quay sang cậu bạn kia, nháy mắt:
- Minh giúp đỡ bạn nhé, nhân viên mới.

Ấn tượng đầu tiên của tôi về Nhật Minh là cậu ấy rất đẹp. Da trắng, mũi cao, đôi mắt sáng màu nâu nhàn nhạt. Và tôi đã mất ít nhất hai phút để trở lại trạng thái bình thường khi nhìn vào đôi mắt ấy. Chỉ có điều, Minh không hề cười. Cậu ấy chỉ gật đầu chào tôi, rồi lặng lẽ vào phòng thay đồng phục và bắt đầu làm việc.

Vài ngày sau, tôi bắt đầu quen dần công việc và mọi người trong quán. Nhật Minh cũng cởi mở với tôi hơn. Cậu ấy đã chịu cười mỗi lúc tôi làm trò gì đó ngô ngố như là trong giờ ăn trưa, lôi mấy chị nhân viên khác ra rẽ ngôi giữa, buộc tóc hai bên rồi phồng má trợn mắt chụp ảnh. Có lẽ tôi bắt đầu thân với Minh từ hôm phát hiện cả hai đứa đều thích chụp ảnh. Bởi Minh là một nhiếp ảnh gia nghiệp dư và vì cậu ấy thuộc cung Xử Nữ nên quan niệm về thẩm mỹ luôn tuyệt đối, những bức ảnh cậu ấy chụp đều có góc rất đẹp và vô cùng nghệ thuật.

Dễ nhận thấy ở một chàng trai Xử Nữ là ngoại hình khá bắt mắt, khuôn mặt lạnh lùng cùng thái độ khó ưa. Nhưng... đừng để những gì cậu ấy thể hiện đánh lừa các giác quan của bạn. Ấy là do chưa chạm đúng "long mạch" mà thôi. Càng tiếp xúc nhiều, càng thấy rõ một điều: Xử Nữ cô đơn và nhạy cảm khủng khiếp. Điều cậu ta sợ nhất không phải thiếu ăn thiếu mặc, mà sợ nhất là không có ai nghe mình nói. Xử Nữ một khi đã tìm được người thấu hiểu tâm hồn họ thì việc mất đi người đó quả là nỗi đau cực lớn. Nhật Minh không nằm ngoài số đó.

Khi đã trở thành bạn, Minh thường xuyên rủ tôi cùng đi chụp ảnh với hội nhiếp ảnh của cậu ấy, chúng tôi khá ăn ý trong mọi vấn đề. Dần dà, khoảng cách giữa hai đứa tự nhiên thu hẹp rất nhiều. Tôi nhận thấy trong Minh một trái tim ấm nóng bị bao phủ bởi vẻ ngoài thờ ơ, dày đặc. Cứ nhìn cái cách cậu ấy tỉ mẩn tưới từng chậu hoa, nâng niu từng chiếc lá hay lễ phép đưa tiền cho bà cụ ăn xin bằng cả hai tay thì biết. Hoặc mỗi lúc qua đường, cậu ấy vòng sang bên phải, rồi nắm tay tôi dắt đi, nói:
- Bám chắc vào, nhanh lên.
Tôi nhìn Minh, phì cười:
- Hà Nội sao phải vội?
Nhưng hành động đó khiến tôi thấy cảm kích. Cậu ấy làm như tôi là con nhóc học vỡ lòng và nếu không để mắt thì sẽ lạc ngay trong biển người mênh mông vậy.

Ở quán, Minh được hầu hết khách hàng quý mến vì cung cách phục vụ tốt và khả năng thẩm thấu nghệ thuật cao. Đặc biệt, Minh rất thân thiết với ông Trung - một họa sĩ nổi tiếng đã có tuổi, cũng là vị khách quen thuộc của quán này. Khi cậu ấy giới thiệu với ông Trung rằng tôi là một cây bút trẻ, có lối viết khá lạ và độc, ông nhìn tôi một lượt, bỗng thốt lên:
- Con có đôi mắt... sắc xảo quá!
Có vẻ chẳng liên quan, song lại vô cùng sâu xa...

Chuyện gì đến rồi cũng phải đến. Sau một thời gian để "lửa gần rơm", y như rằng nó sẽ "bén". Là một đêm gió lạnh đầu đông. Ca tối kết thúc lúc 11h như thường lệ, tôi thay đồng phục rồi lục đục chuẩn bị về. Minh vẫn cần cù làm tài xế không công cho tôi từ đợt ấy. Cái lạnh khiến cõi lòng người ta càng thêm tê tái và Tùng Anh xuất hiện trong những câu chuyện của tôi và Minh ngày một nhiều hơn. Cho đến khi tôi kể cho Minh về ngày chia tay, với đôi mắt đầy cảm xúc như tất cả chỉ vừa diễn ra ngày hôm qua thôi. Bỗng dưng Minh dừng xe, cậu ấy quay lại tôi, bất ngờ hỏi:
- Tùng Anh nói Nguyên cần có người thay anh ấy chăm sóc cho Nguyên sao?
- Ừ...
Tôi tròn xoe mắt trước thái độ kỳ lạ của Minh.
- "Thế thì... việc đó…" - cậu ấy gãi đầu gãi tai – "Minh làm được…"
Điều này chẳng khiến tôi bất ngờ, tôi có phải con ngốc đâu mà không nhận ra tình cảm của cậu ấy từ lâu.

Rồi thì trời biết, đất biết, con bạn thân tôi biết, cả quán biết, đến khách vào quán cũng biết. Minh không ngại tuyên bố và thể hiện tình cảm với tôi ở chỗ đông người. Ban đầu, tôi phân vân lắm, thực sự chưa bao giờ tôi nghĩ sẽ nhận lời ai khác kể từ khi Tùng Anh ra đi.

Con bạn thân thì cứ động viên:
- Mày đừng cố chấp như thế. Cuộc đời luôn có nhiều cơ hội, biết đâu mày đang bỏ qua cơ hội được yêu thương thực sự?
Tôi chả cần biết cơ hội gì, tôi chỉ thấy Minh rất tốt và kể cả không yêu thì trong lòng tôi, Minh cũng chiếm một vị trí khá lớn. Tôi đồng ý.

Minh không phải tuýp người bận rộn, cũng không có bộ óc siêu việt như Tùng Anh. Tôi ghét bị so sánh với người khác... nhưng tôi luôn không ngừng so sánh Nhật Minh với Tùng Anh. Nói thẳng ra, ngoài khuôn mặt đẹp thì cậu ấy không còn gì đặc biệt. Minh trượt đại học, vừa đi làm, vừa ôn thi, cậu ấy cũng chẳng có xe đẹp, chẳng nhiều tài cán, ăn nói chẳng có duyên... Bấy nhiêu đó thôi cũng đủ thấy cậu ấy thua kém Tùng Anh rất nhiều.

Cơ mà tôi lại yêu cái cách diễn đạt ngây ngô của Minh, giả dụ mỗi lúc hai đứa lượn lờ ngoài đường và tôi sẽ "phát" cái bài quen thuộc từ hồi yêu Tùng Anh:
- Minh ơi...
Tôi dài kéo giọng.
- Sao hả Nguyên? Không thấy anh đang tập trung chuyên môn à? Phân vân là anh lao vào giải phân cách đấy.
- Anh yêu em nhiều không?
Tôi nũng nịu.
- Lắm lắm...
- Vậy... anh sẽ yêu em bao lâu?
Tôi bồn chồn.
Minh khó khăn nhích lên từng tý một giữa dòng xe cộ dày đặc, trả lời không suy nghĩ:
- Khi nào Hà Nội hết tắc đường thì anh ngừng yêu em, hâm ạ.
Tôi cười mãn nguyện, cảm nhận được sự chân thành từ câu nói ấy.

Tôi yêu cả cái mùi cà phê phảng phất bám trên áo Minh sau mỗi ca làm, dù còn lâu mới "đủ tuổi" bằng Prada của Tùng Anh nhưng rất quyến rũ. Tôi yêu những tin nhắn bất chợt trong đêm: "Môi anh nhớ môi em" hay lúc đang trong giờ làm việc, tự dưng len lén chạy đến véo má một cái cho đỡ nhớ rồi biến mất... Ngộ nghĩnh vô cùng. Cứ thế, chúng tôi đưa nhau đi qua mùa đông giá lạnh, hết xuân êm đềm, để rồi đến hè cuồng nhiệt và thu mơn man lại về. Tình cảm không vì thời gian mà phai nhạt, song cũng chẳng mấy tiến triển, nó cứ phẳng lặng như mặt nước hồ Gươm vào những ngày không gợn gió. Có lẽ vì cả hai chúng tôi đều sống nội tâm, chủ yếu là hiểu nhau chứ không hề phô bày quá mức. Thú thực, nhiều lúc tôi cũng chán nhưng căn bản Minh quá đỗi mỏng manh khiến tôi không dám làm điều gì gây tổn thương cho cậu ấy.

Có lần, Minh đưa cho tôi một túi nhỏ đầy những quả màu xanh lóc nhóc mà cậu ấy nói là "táo mèo" của miền núi, bảo tôi ăn thử. Cắn miếng đầu tiên, mặt tôi co dúm lại, lưỡi chát xin xít vì cái vị vừa chua vừa đắng ấy. Tôi ném thẳng quả táo đang ăn dở xuống đất trước con mắt ngỡ ngàng của Minh và lao ra bàn lấy cốc nước tu ừng ực. Nhưng chỉ một lát sau, vị ngòn ngọt bắt đầu tan dần trên đầu lưỡi, lan xuống vòm họng và chạy từ từ lên não khiến cơ mặt tôi giãn ra rạng rỡ. Tôi reo lên:
- Kỳ diệu quá Minh ơi!
Minh nhìn tôi cười hiền hiền:
- Anh cứ sợ rằng em sẽ không thích.
Bất chợt, tôi nhận ra một điều: tình yêu cũng giống như quả táo mèo vậy, trải qua đắng cay rồi sẽ có ngọt ngào...

Đến một ngày... Ừ thì cụ thể là một ngày giữa của mùa thu mà dân gian vẫn gọi là Trung thu đấy, tôi ốm nằm nhà còn Minh phải vắt chân lên cổ mà làm việc bởi tôi nghỉ và quán vào ngày này đông khách khủng khiếp. Yahoo và Facebook im lìm, người ta đi chơi hết, có ai khốn nạn như tôi, lăn đùng ra ốm vào ngày này đâu? Đang thẫn thờ, vu vơ, ngẩn ngơ thì thật bất ngờ, màn hình rung lên tiếng "Buzz"... Tùng Anh.

Tôi bật hẳn dậy, dí sát mặt vào màn hình như chưa tin vào mắt mình. Tôi chỉ muốn hét lên rằng "anh đã ở đâu mà giờ này mới xuất hiện". Tôi muốn hét lên rằng "tôi nhớ anh điên đảo". Sao không giết tôi đi cho đỡ quay cuồng với đống cảm xúc hỗn độn, lộn xộn trực phun trào tạo thành nước mắt này?

Tùng Anh: "Hey girl, remember me? :D"
Tôi miết những ngón tay trên bàn phím vội vàng, điên loạn.
Nguyen Nguyen: "Anh có thể hỏi câu đấy được sao? Không phải 'remember' mà là 'miss'. Em nhớ anh mỗi ngày, em không có khả năng quên được".
Tùng Anh: "Thế là tốt rồi… :P"
Nguyen Nguyen: "Tại sao anh đi lâu như vậy rồi mới liên lạc với em?"
Tùng Anh: "Anh có nhiều chuyện kể cho em lắm! Đừng quá xúc động như thế :)".

Anh kể cho tôi về những ngày đầu tiên anh đặt chân lên đất khách, về công việc làm thêm trong một nhà hàng fast food chiếm hầu hết thời gian rảnh rỗi của anh, về chương trình học vô cùng nặng nhọc, về những người bạn mới ở trường, về gia đình chủ nhà anh ở, về những con phố đẹp như tranh vẽ... và nhiều, thật nhiều những điều thú vị. Tôi như bị cuốn vào từng lời anh nói, hình dung về một cuộc sống đầy màu sắc và bận rộn. Anh... dù ở Việt Nam hay Pháp thì đều là con người của công việc mà thôi.

Chợt anh đổi chủ đề.
Tùng Anh: "Anh nhớ Hà Nội quá! Hôm nay là Trung thu phải không?"
Nguyen Nguyen: "Phải rồi. Không nhớ em sao? :)"
Tùng Anh: "Đương nhiên là có… vì em là mùa thu Hà Nội… :)"
Nguyen Nguyen: "Anh vẫn như ngày nào, cái kiểu ăn nói quá thuyết phục khiến không ai giận nổi :("
Tùng Anh: "Anh vẫn là anh ;)"
Nguyen Nguyen: "Đưa anh về thăm Hà Nội nhé?"
Tùng Anh: "Bằng cách nào? :-O"
Nguyen Nguyen: "Tưởng tượng đi... giờ thì anh đang ở sân bay Nội Bài, ngáo ngơ nhìn quanh tìm người quen ;)".
Tùng Anh: ":-s ???".
Nguyen Nguyen: "Và rồi em xuất hiện giữa những dòng người xuôi ngược...".
Tùng Anh: "Ah! Anh thấy em rồi! :))"
Nguyen Nguyen: "Lao ra ôm hôn thắm thiết chứ hả? ;)"
Tùng Anh: "Tất nhiên >:D"
Nguyen Nguyen: "Bây giờ anh muốn đi đâu nào?"
Tùng Anh: "Lên Hàng Mã mua đèn lồng :x".
Nguyen Nguyen: "Haha... đúng ý em. Em thích mặt nạ lông vũ kia kìa...".
Tùng Anh: "Màu đỏ nhé?"
Nguyen Nguyen: "Vâng :x".
Tùng Anh: "Gì nữa không?"
Nguyen Nguyen: "Cánh thiên thần nữa. :x".
Tùng Anh: "Rồi lát bay cho anh xem nhé? =))"
Nguyen Nguyen: "Không được đâu sói ạ, hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa mà thôi… =;".

Chúng tôi chơi trò "tưởng tượng" đến gần 2h sáng, quên cả thời gian. Bao nhiêu yêu thương lại ào ạt kéo về, miền ký ức bật tung cánh cửa.

Tùng Anh: "Đi mãi mệt chưa?"
Nguyen Nguyen: "Chóng cả mặt =))"
Tùng Anh: "Hôm nay vui lắm! Cảm ơn em :)".
Nguyen Nguyen: "Từ nay... hôm nào cũng thế, được chứ?".
Tùng Anh: "Không… em là thiên thần, rồi một ngày em lại bay đi mất :)".
Nguyen Nguyen: "Em không phải thiên thần >”< Em làm gì có cánh?".
Tùng Anh: "Vừa mua cho còn gì =.=".
Nguyen Nguyen: "Thế thì đừng sợ thiên thần em bay mất, bởi anh chính là thiên đường của em rồi… :|".
Tùng Anh: "Thực sự là trong thời gian qua, em vẫn chưa yêu ai khác sao?"

Đột nhiên anh hỏi câu đó, khiến tôi như bừng tỉnh. Thề! Không thể tin được là cách đó vài giây, tôi đã hoàn toàn quên Nhật Minh như một sự phủ định sạch trơn trong triết học. Tôi đắn đo mãi, rồi quyết định thành thật.
Nguyen Nguyen: "Em... đã có người mới, bạn ấy tốt. Nhưng chẳng có ai thay thế được vị trí của anh trong em. Ngàn lần không thể!".
Tôi kể cho anh về Nhật Minh với vai trò một người bạn. Anh im lặng, hồi lâu sau mới lên tiếng.
Tùng Anh: "Anh xin lỗi, đáng lẽ không nên khơi lại trong em những cảm xúc như vậy :)".
Nguyen Nguyen: "Dù anh có tin hay không thì em vẫn đợi anh đấy!".
Tùng Anh: "Em thật khó bảo".
Nguyen Nguyen: "Vì anh".
Tùng Anh: "Ừm…g iờ này ở Việt Nam muộn lắm rồi đấy, em ngủ đi".

Anh "sign out", bỏ lại tôi với cái màn hình le lói sáng. Tôi vừa trải qua một giấc mơ hay tất cả đều là sự thật? Cảm giác giống như chuông đồng hồ đã điểm đúng 12h và Lọ Lem lại trở thành cô bé rách rưới sau màn khiêu vũ với hoàng tử vậy. Hẫng!



Sau đêm hôm đó, tôi gần như tránh mặt Minh hoàn toàn, trừ những lúc ở quán. Tôi khước từ mọi quan tâm của cậu ấy. Minh ngạc nhiên lắm, chẳng lẽ tâm trí người ta có thể thay đổi sau một trận ốm? Cậu ấy cố gặng hỏi nhưng chỉ nhận được ở tôi những cái lắc đầu lạnh nhạt. Tôi đang nghĩ gì vậy nhỉ? Ngoại tình với người yêu cũ? Ở đây thì ai là người thứ 3? Rõ ràng Tùng Anh đến trước... nhưng Nhật Minh mới là hiện tại. Và hình như cái gì vụng trộm cũng quyến rũ người ta hơn thì phải.

Sự tái xuất của Tùng Anh lại làm cuộc sống của tôi một lần nữa bị đảo lộn với cảm giác khao khát có được anh. Bởi tôi không phải phấn đấu vì Minh nên tôi không biết quý trọng. Tôi phải làm gì bây giờ? Lý trí nói rằng Minh sẽ vỡ vụn nếu tôi cho cậu ấy biết sự thật, còn cảm xúc thôi thúc tôi phải níu lấy Tùng Anh. Con bạn thân tôi khi biết chuyện đã gắt ầm lên:
- Mày điên à? "Cơm" có thì không ăn lại đòi ăn "phở"? Mày nghĩ xem, Minh sẽ thế nào nếu mày bỏ rơi cậu ấy?
Tôi chống chế:
- Cơm và phở đều bắt nguồn từ gạo. Chán cơm thèm phở... không phải tại cơm dở mà căn bản... phở bao giờ cũng nhiều nước hơn cơm. Còn chuyện với Tùng Anh, tao sẽ không để cho Minh biết, thế là được chứ gì?

Con bạn tôi tức tối bỏ về. Nó từng là nạn nhân của tình yêu, từng bị phản bội và đá bay không thương tiếc, đâm ra nó ghét những đứa lăng nhăng, như tôi lúc này chẳng hạn. Tôi mệt mỏi, đổ ập xuống giường, nhắm mắt tìm bình yên. Cảm xúc nhất thời đang đập tơi bời lý trí! Càng gỡ càng rối và càng cố vùng vẫy thoát ra lại càng lâm vào bế tắc.

***

Một thời gian sau, tôi xin nghỉ việc ở quán. Tôi dồn hết thời gian cho việc học hành và viết lách. Độc giả sốt ruột vì tốc độ hoàn thành chậm ngang rùa của tôi, họ hỏi vì sao tôi luôn viết những câu chuyện với kết thúc viên mãn, tại sao không là chia ly hay bi kịch? Tôi không thể trả lời rằng: "Vì tất cả những truyện ngắn đó tôi viết về Tùng Anh nên tôi không muốn có một cái kết buồn". Thực sự tôi chưa đủ kinh nghiệm, trải nghiệm và cả trách nhiệm với những tác phẩm của mình. Tuy nhiên, có một điều đến bây giờ tôi mới biết, đáng lẽ tôi không nên tự viết cho tình yêu của mình một cái kết và dù có hậu hay không thì nó vẫn là một "cái kết" mà thôi...

Minh vẫn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra với tôi nhưng dường như sợi dây vô hình liên kết giữa hai chúng tôi đã căng lắm rồi, sắp đứt. Chút lương tâm còn lại ngăn tôi không nói lời chia tay trước. Lặng lẽ rời xa Minh, lặng lẽ dõi theo Tùng Anh, tôi yêu như một kẻ mất trí. Ngày cuối tôi làm ở quán, Minh chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt buồn buồn, không ngăn cản, cũng không nói gì hết. Ông Trung biết tin tôi xin nghỉ việc, gọi ra hỏi chuyện:

- Con và Nhật Minh có vấn đề gì sao?
Chẳng chuyện gì qua được mắt ông họa sĩ già sành đời ấy, tôi nghĩ không nên giấu nhưng vẫn lấp liếm:
- Bác cũng là người sáng tác, chắc bác hiểu cho con... Không có mất mát, đổ vỡ thì không có tác phẩm đỉnh cao.
Nhấp một ngụm café, ông Trung nhếch môi cười:
- Con dùng Minh để tạo cảm hứng sáng tác à?
- Không hẳn, nhưng con nghĩ cần một chút sóng gió. Con cần điều hòa lại tình cảm của mình…
- Ta kịch liệt phản đối việc lấy cảm hứng từ bi kịch, trong nước mắt và coi đó là một liều dopingđể thăng hoa, sáng tạo. Đó chỉ là sự bao biện mà thôi. Không cứ phải tự dìm mình trong bể khổ mới có được tác phẩm hay trong khi cuộc sống chính là nguyên liệu phong phú nhất nhưng cũng trung thực của tác phẩm.
- Con…
Họng tôi nghẹn đắng. Ông tiếp tục:
- Con không muốn chia sẻ cũng được nhưng ta chắc là con có điều gì khó nói. Ta chỉ muốn khuyên con rằng: đừng bao giờ tự tạo ra hoàn cảnh, tự ngã cái "huỵch" vào hoàn cảnh rồi lại đổ cho "hoàn cảnh xô đẩy", vậy thôi.

Tôi lặng thinh, không phản ứng…

***

Tùng Anh thông báo: Noel này anh sẽ về Việt Nam nghỉ đông và đem cho tôi một bất ngờ. Tôi rú lên sung sướng. Một món quà từ Paris, hấp dẫn lắm chứ. Lòng tôi bồi hồi khó tả, anh và tình yêu của anh sẽ chẳng còn xa tôi nữa. Tôi đếm ngược từng ngày, từng giờ, mong ngóng anh. Nói thế nào nhỉ? Giống như là bạn vừa thi xong đại học và đang chờ kết quả vậy. Tôi sôi lên sùng sục, chuẩn bị một món quà cho anh, nhất định sẽ thật công phu và đầy ắp yêu thương.

Và thế là mặc cái rét ngọt thấu xương giữa tháng 12 khắc nghiệt, tôi chạy xe hơn chục cây số tìm bằng được cái xưởng làm đồ chơi gia công ở tận ngoại thành, định sẽ tự tay làm một mô hình ngôi nhà bằng gỗ trắng thật đẹp. Gió lạnh như cứa vào da thịt tôi những vệt dài sâu hoắm, tôi chật vật dắt xe ra khỏi nhà, nhét hearphone vào tai, những ca từ của một bài Rapvang lên trong óc như đụng chạm: "Và khi bạn yêu một người. Bạn có thể hy sinh tất cả những thứ hơn cả bản thân bạn, hơn bất cứ hình mẫu nào trên đời, vượt qua mọi rào cản. Tồn tại hình ảnh về nguời đó trong đôi mắt. Hiện hữu ở trong suy nghĩ mỗi ngày, mọi khoảnh khắc"...

Điện thoại chợt rung bần bật, có tin nhắn, là của Nhật Minh:
- Noel qua quán chơi Nguyên nhé, anh và mọi người nhớ em lắm!
Lẳng lặng cất điện thoại vào túi, không trả lời. Tôi không muốn Nhật Minh nuôi thêm chút hy vọng nào đó về tôi nữa, sẽ càng khiến cậu ấy đau buồn mà thôi. Và tôi cũng chẳng nhớ lần cuối chúng tôi gặp nhau là khi nào...

***

24/12... Tôi có mặt ở sân bay đúng 9h15, hồi hộp chờ đợi. Lòng tôi nôn nao, tôi sẽ phải làm gì, nói gì khi nhìn thấy anh? Đứng lên ngồi xuống, đi vào đi ra liên tục, trái tim đập mạnh hơn bao giờ hết. 10h05... Anh xuất hiện sau cánh cửa sân bay. Cũng dáo dác nhìn quanh như tôi tưởng tượng, cũng cười thật tươi khi nhìn thấy tôi, cũng chạy thật nhanh đến ôm chặt tôi như cả trăm năm không gặp. Mọi thứ đều hoàn hảo như trong suy nghĩ. Nhưng... sau lưng anh là... một cô bạn tóc vàng ngoại quốc.

Anh hồ hởi:
- Em vẫn không khác ngày xưa, vẫn không già đi chút nào...
Rồi anh quay lại nắm tay cô bạn kia:
- Đây là Julia, bạn gái anh. Học cùng trường và là công dân Paris chính hiệu đấy nhé!
Tai tôi ù lên, cảm giác như đất trời vừa đổ sập xuống. Tôi thấy lồng ngực trái đau nhói. Julia chủ động bắt tay tôi, nói bằng tiếng Việt:
- Chào bạn Nguyên. Mình là Julia.
Một nửa hồn tôi hóa dại khờ...

Chúng tôi về nhà Tùng Anh, chào bố mẹ anh và cất đồ. Mẹ anh nấu rất nhiều món ăn ngon và luôn miệng thắc mắc tại sao lâu đến thế rồi tôi mới ghé thăm bác? Tôi cười gượng gạo, hình như bác chưa biết việc chúng tôi chia tay và anh có bạn gái mới, hình như bác tưởng Julia chỉ là bạn học thân thiết của anh... Julia nói tiếng Việt rất khá, làm bữa ăn có phần rôm rả hơn. Tuy cách diễn đạt có phần hơi ngây ngô nhưng có lẽ phải yêu anh lắm thì cô ấy mới nỗ lực như vậy. Nhìn cô ấy lóng ngóng cầm đôi đũa, không biết sử dụng thế nào, ai cũng tranh phần gắp cho cô ấy, như một đứa trẻ được tất thảy mọi người cưng nựng vậy. Tôi ghen tỵ, tôi xót xa, nước mắt chảy ngược trong lòng...

Sau khi dọn dẹp, chúng tôi xin phép bố mẹ Tùng Anh đi chơi. Tôi gợi ý lên nhà thờ xem đại lễ vì tôi biết ngày xưa, Tùng Anh gắn bó nhất với trà chanh nhà thờ và ở đó, chúng tôi đã có vô vàn những phút giây hạnh phúc. Thậm chí, đã có lần anh nói sau này nếu chúng tôi làm đám cưới, nhất định sẽ tổ chức trong nhà thờ như phim Mỹ ấy. Vậy mà giờ đây, Tùng Anh lưỡng lự:
- Nhưng hôm nay đông lắm, chen chúc rất mệt, mà Julia lại không biết đường, nếu bị lạc thì không biết đâu mà tìm. Hay lên Mega xem phim cho thoải mái rồi chiều mai chúng ta đi nhà thờ sau?
Tôi gật đầu miễn cưỡng, Julia thì thế nào cũng được. Cô ấy nói chỉ cần có anh bên cạnh là đủ.

Tùng Anh ngồi giữa hai chúng tôi nhưng bàn tay anh nắm chặt tay cô ấy. Bộ phim khiến Julia cười nghiêng ngả, còn tôi và Tùng Anh vẫn trầm ngâm như hai pho tượng. Chợt anh hỏi nhỏ:
- Sao em không rủ Nhật Minh đi cùng cho vui?
Tôi chạnh lòng, tâm trí rối bời. Ừ nhỉ, tôi lại quên mất Minh, đã bấy lâu nay tôi có dành cho cậu ấy góc nào trong suy nghĩ đâu. Tôi không muốn anh biết mình đau khổ, yếu đuối vì anh, lòng tự tôn của tôi bỗng bốc lên ngùn ngụt như ngọn lửa cồn cào. Tôi trả lời, không nhìn vào mắt anh:
- Minh vẫn đang trong giờ làm, 11h cậu ấy mới được nghỉ.

Rồi sau đó, chúng tôi hoàn toàn im lặng. Bộ phim kết thúc lúc khá muộn, mọi người kéo nhau ra về với những lời bàn tán về cái kết hài lòng khán giả, vậy mà tôi còn chẳng biết bộ phim ấy diễn biến như thế nào. Trong đầu tôi, Nhật Minh và Tùng Anh thi nhau quay vòng vòng. Tôi phải mạnh mẽ lắm mới ngăn được nước mắt tủi hờn đừng trào ra, ngôi nhà bằng gỗ trắng mà tôi định bụng sẽ tặng cho người mình yêu nhất, với ước mơ về một cái gì đó bền chặt, lâu dài... vẫn nằm yên trong balô, tự kỷ.

Ngoài trời buốt giá, tôi run lập cập vì vừa từ trong phòng kín ấm áp lại gặp lạnh đột ngột nhưng chẳng ai để ý. Julia liên tục kêu buồn ngủ, cô ấy không quen múi giờ Việt Nam. Anh sốt sắng gọi taxi đưa Julia về, ái ngại nhìn tôi:
- Em về cùng luôn chứ?
Tôi vờ vui vẻ xua tay:
- Thôi, hai người về trước đi, lát nữa Minh sẽ đón em.
Cảm thấy thật xấu hổ vì lời nói dối nhưng tôi không muốn anh phải bận tâm vì tôi thêm chút nào nữa. Tùng Anh gật đầu:
- Ừ, vậy nhắc Minh ra sớm. Hẹn gặp em vào ngày mai nếu có thể.

Chiếc xe vừa rời đi, tôi ngồi bệt xuống thềm đưa tay bưng mặt khóc. Tôi cho phép mình khóc. Và lúc này nếu ở Việt Nam có tuyết thì tôi sẽ giống hệt cô bé bán diêm trong truyện cổ, không một ai đoái hoài, Hà Nội vẫn sáng đèn và nhộn nhịp... Bỗng tôi giật mình.
- Nguyên!
Tôi ngẩng lên, nheo mắt nhìn và bật lên thổn thức:
- Minh à?
Minh dừng xe, chạy đến bên tôi lo lắng:
- Sao lại ngồi đây một mình thế này?
Tôi cắn môi, lúng túng:
- Em... đợi anh.

Minh tròn mắt:
- Đợi anh thật sao?
- Ừm..
- Sao lại đợi ở đây?
- Em biết kiểu gì anh cũng đi qua đường này.
Giọng tôi run run.
- Em lạnh à?
Minh nắm tay tôi.
- Cũng hơi hơi…
Chẳng nói chẳng rằng, Minh cởi áo khoác đưa cho tôi.
- Mặc vào đi, lạnh đến nỗi mũi đỏ ửng rồi kìa, như vừa khóc ý. Mà sao không gọi cho anh lại ngồi đây đợi một mình thế? Bất ngờ thì cũng phải tùy lúc thôi chứ, em mà ốm thì anh biết làm thế nào? Thôi lên xe anh đưa về, muộn rồi đấy.

Minh cứ cằn nhằn như ông cụ non nhưng tự nhiên tôi thấy ấm lòng đến lạ. Rồi sực nhớ ra món quà trong balô, vội lôi ra đưa nó cho Minh, thỏ thẻ:
- Tặng anh, Noel ấm áp. Em tự làm đấy.
Minh đi hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Mặt cậu ấy nhìn ngố tệ. Trên đường về, Minh cười nói suốt. Ừ thì chúng tôi vẫn là một cặp và ít nhất thì tôi chưa ngu ngốc nói lời chia tay. Đột ngột, tôi ngắt lời cậu ấy.
- Minh ơi…
- Sao đấy?
- Em nói cho anh một bí mật này nhé?
- Ừ em nói đi?
- Hứa là đừng cho ai biết đấy.
- Hứa!
Tôi cười khúc khích, rồi thì thầm vào tai Minh:
- Không anh thì không ai khác...

***

Chiếc xe taxi vẫn đứng bên đường, chưa chịu rời bánh. Bờ vai thằng con trai chợt rung lên nhè nhẹ. Cô gái tóc vàng đặt bàn tay lên vai nó, hỏi nhỏ:
- Comment vas-tu ? (Bạn ổn chứ)
- Je vais bien.C'est tout ce que je veux. Minh est un bon homme et il donnera le bonheur a Nguyen. Je suis content à ma décision... :)
(Tớ ổn. Đây là điều tớ muốn. Minh là một chàng trai tốt và cậu ấy sẽ mang lại hạnh phúc cho Nguyên. Tớ hài lòng với quyết định của mình)...

Hà Nội về đêm vẫn tràn ngập một sắc đỏ rực rỡ và ánh đèn lung linh như giọt lệ hiếm hoi còn chưa khô của chàng trai Bảo Bình và long lanh như đôi mắt của cô - người anh yêu nhất!


Tài Sản của namdo_kool
Chữ ký của thành viên

2012-08-01, 19:50
Boykute1102
Boykute1102
Thiếu tướng

Cấp bậc thành viên
Danh vọng:
528%/1000%

Tài năng:30%/100%

Liên lạc
https://a10t9x.forumvi.com

Thông tin thành viên
» Tổng số bài gửi : 528
» Points : 1334
» được cảm ơn : 25
» Join date : 08/04/2012
» Age : 30
» Đến từ : Vĩnh Phúc
» Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: Không Anh Thì Không Ai Khác


Hay đấy.

Tài Sản của Boykute1102
Chữ ký của thành viên

Sponsored content

Cấp bậc thành viên
Danh vọng:
%/1000%

Tài năng:%/100%

Liên lạc

Thông tin thành viên » Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: Không Anh Thì Không Ai Khác



Tài Sản của Sponsored content
Chữ ký của thành viên



Không Anh Thì Không Ai Khác Collap11Trả lời nhanh
Trang 1 trong tổng số 1 trang